
Nữ Phù Thủy Muốn Sống Nổi Loạn
VGA 35/?? 886 Theo dõi 0
Kẻ Dối Trá – Liar
5/5 705 Theo dõi 0
Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!
TXT 61/?? 343 Theo dõi 0
Gả Cho Bác Sĩ Kiều
TXT 72/72 425 Theo dõi 0Mạt Thế Trọng Sinh Chi Nữ Vương Hắc Ám: Chương 1
Đây là bộ tiểu thuyết đầu tay của Tiểu Mộc Thảo.
Thể loại : Huyền huyễn, dị năng, trọng sinh, nữ cường, hiện đại, mạt thế, Tình yêu, nuôi con mạt thế, không gian dị năng.
* Mộc có làm bộ mạt thế đam mỹ mọi người ai hứng thú qua đọc ủng hộ nha, xin cảm ơn.
Nội dung : Trịnh Diệp yên ‘ bi thống ‘ trọng sinh kiếp trước gia đình li tán, vì cố chấp nhu nhược cô mất đi tất cả bị chị gái cùng cha khác mẹ hại thê thảm. kiếp này trọng sinh cô sống vì mình làm người lãnh tâm mang con trai cùng gia đình bảo hộ thật tốt
Truyện này do Tiểu Thảo Mộc cho phép audio79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của audio79.xyz
Chap 1: Trọng Sinh
Giữa thành phố tiêu điều hoang sơ.
Trên đường đầy những vết máu đen xen lẫn nhà cửa đổ chồng lên nhau, đã hoang tàn giờ càng hoang tàn thêm. Thành phố xuất hiện vết tích đánh nhau, khung cảnh âm u, mây đen trên trời cuồn cuộn thêm, sét đánh 'ầm' vang. Xa xa có một tốp nam thanh nữ tú đang vây quanh một cô gái xinh đẹp. Cô gái đó nhìn chật vật vô cùng, trên người lấm lem vết máu, đôi mắt trừng to nhìn đám người kia, ánh mắt nửa tin nửa không muốn tin nhìn một cô gái đang đi ra cùng một thanh niên. Đám người kia tách ra hai bên. Xuất hiện phía trước đám người kia là một nữ nhân thanh tú động lòng người mang vẻ đẹp yếu đuối làm người khác muốn bảo vệ. Trái lại với vẻ ngoài thì đôi mắt đầy vẻ sung sướng, căm ghét nhìn cô gái đang nằm phía dưới bên cạnh là người đàn ông tuấn tú khí chất cô gái nhìn hai người một nam một nữ cong nhẹ môi cười lạnh ánh mắt đầy hận ý nhìn " ha ha Lý Mẫn thật độc ác " cô gái được gọi là Lý Mẫn cười nhẹ nhìn cô, ánh mắt chứa đầy ghét bỏ: "Hừ, nực cười, những thứ của ngươi là lấy từ ta, giờ ta lấy lại thôi!" Lý Mẫn tiếp tục: "Trịnh Diệp Yên tại cô quá ngu ngốc!" Trịnh Diệp Yên cười lớn ánh mắt đầy hối hận, giọng hơi khàn: "Hahahaaa - là ta ngu ngốc, là ta cố chấp tin ngươi!" Trịnh Diệp Yên ngưng cười, ánh mắt lạnh nhìn Lý Mẫn: "Chết đến nơi còn nói nhảm!" Lý Mẫn sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của Trịnh Diệp Yên nhưng vẫn cố áp xuống mà nói. Không chờ Trịnh Diệp Yên trả lời, Lý Mẫn đã dùng lưỡi dao nước nhắm vào Trịnh Diệp Yên, Trịnh Diệp Yên trước khi không còn ý thức chỉ cảm nhận được lưỡi dao lướt bay nhẹ qua yết hầu của cô.
Ánh sáng sớm chiếu nhẹ vào tấm rèm cửa sổ chiếu trên gương mặt của một cô gái xinh đẹp như tranh vẽ đang nằm ngủ trên chiếc giường xanh lam pha trắng. Cô gái tuổi độ 23, 24 gì đó, bên cạnh là một cậu bé đáng yêu 5, 6 tuổi. Ánh sáng chiếu vào gương mặt cô làm cô khẽ nhíu mày, mở đôi mắt đen nháy ra.
Xuất hiện trước cô là một căn phòng màu xanh lam trang trí đơn giản, tủ đựng sách treo tường và một bàn nhỏ đặt ở dưới tủ sách, một chiếc bàn ngủ và tủ đựng đồ nhìn rất thoải mái, không cầu kì xa hoa nhưng tạo nên một khí chất tao nhã. Cô cả kinh: “Đây không phải căn phòng mình ở lúc trước mạt thế sao?”
Trịnh Diệp Yên đang mải suy nghĩ vô số câu hỏi tại sao, tại sao cô lại ở đây, không phải đã bị Lý Mẫn giết chết rồi sao? Tại sao, tại sao...
Vô số câu hỏi giây phút cô chưa ổn định tinh thần có một vật nhỏ trắng nõn tròn cọ cọ vào người cô. Trịnh Diệp Yên quay sang nhìn vật nhỏ đó, không kìm chế được, hai hàng lệ lăn nhẹ trên má. Cô như không tin được, bàn tay vuốt nhẹ lên má vật nhỏ, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Bách!" Cô lấy tay che miệng, cố không cho phát ra tiếng động nào. “Tốt quá rồi Tiểu Bách, con không sao” Một suy nghĩ làm cô hốt hoảng lẫn vui mừng “Đây là trọng sinh đi!”
Trịnh Diệp Yên đúng thật là trọng sinh lại lúc cô 23 tuổi, trước 5 năm sau mạt thế diễn ra. Còn vật nhỏ là con trai cô Trịnh Bách 5 tuổi. Năm 18 tuổi, một lần bị bạn hại nên cô đã quan hệ với một người xa lạ, lúc tỉnh dậy thì đã không có ai, cô cũng không biết người đó là ai. Sau đó cô ra khỏi khách sạn, về lại Lý gia. Lúc ấy Lý Hút cha của cô không biết nghe ai nói đã từ mặt cô. Nhà ngoại cô biết chuyện, ông và cậu không nói gì còn anh trai thì mắng cô mấy câu nhưng người đứng ra bảo vệ cô lại là Lý Mẫn nên cô mới tin Lý Mẫn vì nghĩ cô ta thật sự tốt với mình, Thực chất là hại cô. cùng anh trai hiểu lầm còn nặng lời trách móc Trịnh Diệp Yên giờ mới biết Lý Mẫn ' giả mèo khóc chuột' mọi chuyện không phải cô ta làm sau.
" mẹ " một âm thanh cất lên làm đứt suy nghĩ của cô , cô cúi đầu xuống nhìn cục bột nhỏ ôm mình miệng nhỉ chu chu hết sức đáng yêu mà gương mặt này cô ngở mình không được thấy nữa không phải tại cô thì tiểu Bạch cũng không làm lá chắn thịt cho Lý Mẫn , nghĩ đến đây đôi mắt đen nhánh của cô dần đỏ lên giọng nghẹn lại " tiểu Bách " cô ôm tiểu bạch thật chặt vào lòng cứ như thể buông tay ra là sẽ không còn nữa cô mong rằng đây không phải là một giấc mơ tiểu bách thấy mẹ mình hôm nay có gì lạ lắm gương mặt nhỏ nhăn lại mang theo lo lắng nhẹ giọng nói " mẹ , mẹ tiểu bách đây a " Trịnh Diệp Yên thấy ngước nhìn thấy mặt tiểu bách hơi hồng do cô siết chặt quá khiến cậu bé thở không được " A " " mẹ xin lỗi " Trịnh Diệp Yên buông tay ra nở một nụ cười thật tươi ' nếu như thiên có mắt cho cô thêm lần nữa cô quyết bảo hộ người nhà thật tốt '
Trịnh Diệp Yên cùng Trịnh Bách bước xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân thật tốt khoảng 30 phút sau tắm thật thoãi mái cô bước ra ngoài đặt Trịnh Bách xuống giường dùng khăn êm mịn lau cái đầu nhỏ cho tiểu bách xong cô đi về cái bàn ngủ nhìn chiếc điện thoại trên bàn nghĩ gì đó nhưng vẫn không cầm điện thoại lên chần chừ gì không rõ một lúc lâu cô vẫn không có động tĩnh gì . Tiểu bách mắt lướt qua cô rồi tới bàn ngủ nơi để chiếc điện thoại tiểu bách đi xuống giường bàn chân nhỏ di chuyển về phía chiếc điện thoại bàn tay nhỏ bé cầm lên đưa về phía cô miệng nhỏ nhắn khẽ mở " của mẹ a " đôi mắt tròn xoe nhìn cô , Trịnh Diệp Yên ngẩn người rồi mỉm cười nhìn tiểu bách cô đưa tay tay ra nhận lấy chiếc điện thoại trên tay tiểu bách . Trịnh Diệp Yên cầm điện thoại trên tay bấm một dãy số , phía trên kia không nghe ai nhắc máy cô hồi hộp chờ đợi một hồi lâu tiếng chuông vang lên một giọng nói trầm ổn " alo " Trịnh Diệp Yên nghe giọng nói trầm ổn kia tưởng rằng mình có thể bình tĩnh nhưng khi nghe được cô nghẹn ngào " anh ... anh hai " Trịnh Liệt Phong vốn là đang ở công ty mở cuộc hợp không biết ai mà điện liên tục làm anh nhíu mày lại cả căn phòng thầm nghĩ không biết là ai lại điện vào lúc này không muốn sống à thầm nghĩ kết cục của người kia ra sao khi chọc phải Trịnh tổng này vậy mà Trịnh tổng của bọn họ không khó chịu hay có biểu hiện khác lạ gì . Trịnh Liệt Phong còn không biết là ai thì khi nhắc điện thoại lên nhìn dãy số liền biết đay là cô em gái duy nhất của anh Trịnh Diệp Yên đã 5 năm anh chưa gặp rồi đúng là khi đó anh có phần không đúng nhưng anh khi biết em gái mình có thai anh còn có ý muốn em mình sinh nữa dù sao Trịnh gia cũng không phải nghèo thêm một miệng ăn thì cũng chẳng sao dù là nuôi hết đời cũng chẳng là gì phải biết rằng Trịnh gia không phải chỉ ở thương trường chính trị là có địa vị mà còn là một đại gia tộc có tiếng giàu có và ở trong quân đội nắm giữ quân quyền ông ngoại Trịnh Sơn là đại tướng trong 3 vị đại tướng nắm quyền trong quân đội cậu là Trịnh Sâm là một trong 7 vị trung tướng trong quân đội có gia thế như vậy đã là quá rồi mà ở chính trị lại được Trịnh Liệt Phong xưng vương cũng quá khủng bố đi mà Trịnh Diệp Yên hiểu lầm anh nên bỏ đi 5 năm . Tuy anh không bắt cô về vì anh biết cô rất ngang bướng trừ phi cô chịu về nếu không sợ là cô sẽ từ anh luôn biết cô là người ngây thơ sợ cô sống không tốt nên những năm qua anh luôn nhằm theo dõi cô đương nhiên vừa nhìn là anh biết cô gọi trong lòng anh vui sướng nhưng cũng không làm gì quá . Anh định sẽ hù cô một tí ai ngờ vừa cô nói thút thít anh bỏ luôn hình tưởng bình tĩnh của mình cho giải tán cuộc họp quan trọng cũng chẳng thềm để ý thiệt hại là bao nhiêu chút tiền đó đối với anh sao bằng em gái mình yêu thương nhất anh có thể tỏ vẻ bình tĩnh nguy hiểm với ai nhưng chỉ có duy nhất là cô anh làm không được giờ trong lòng anh rất lo không biết là kẻ nào dám ức hiếp em anh ai chán sống đi ức hiếp tiểu thư nhà họ trịnh chứ đang lúc anh suy nghĩ nên làm thế nào để trừng trị kẻ đó thì " anh ... anh em ...em xin lỗi " thực sự thì cô biết mình làm sai rất nhiều thứ không biết anh và mọi người có tha thứ cho cô không " yên nhi , mọi người đang chờ em quay về " giọng dịu dàng pha lẫn chút quan tâm yêu thương và cưng chiều . " anh em nhớ anh và ông , cậu rất nhiều " " Yên nhi hay ngày mai anh đến đón em " Trịnh Diệp Yên nghe vậy không chút suy nghĩ liền từ chối " anh đừng em hứa sẽ về thủ đô anh tuyệt đối đừng đến đón em " cô làm sao có thể để Trịnh Liệt Phong đi từ thủ đô mà đi tới nơi cô ở là thành phố A thì ngồi máy bay cũng đã 2 ngày còn chạy xe nữa ngày tại vì cô chọn một thành phố vừa mới phát triển nên không có sân bay . nên muốn đến đây thì phải đáp xuống thành phố B rồi đi xe tới .Mà đi xe đến từ thủ đố tới đây hỡi ngược lại thì cũng phải mất nữa tháng vì đường đi ngoằn ngoèo khó đi giờ cô mới hối hận tại sai cô lại chọn một địa phương xa thủ đô như thế này mà hôm nay là 10/9/20xx vừa rồi cô nhìn trên màng nhìn điện thoại nếu cô nhớ không lầm thì ngày 12/9 là ngày mạt thế buông xuống nếu như anh đang đi tới tìm đi thì kết cục không khác kiếp trước là mày. Để chắc chắn cô bắt Trịnh Liệt Phong hứa với mình vì cô biết anh sống rất có nguyên tắc hứa với ai nhưng hứa với cô chắc lại càng chắc " anh hứa với em là dù có chuyện gì cũng phải chờ em về thủ đô tìm mọi người không được ai tìm " Trịnh Liệt Phong cảm thấy kì lạ có vẻ anh thấy cô thây đổi điều gì đó " yên nhi ... anh ...." " anh có hứa không " " được " dù là không biết chuyện gì nhưng anh không thể không đồng ý " anh nghe em nói anh dùng hết tài sản Trịnh gia đi thu gom thực phẩm, quần áo , vũ khí tức cả các đồ ăn dùng để lâu dài gom càng nhiều càng tốt còn bông băng y tế thuốc nữa và máy phát điện thu năng lương mặt trời mua hết và anh ..." Trịnh Liệt Phong hồ đồ thật rồi hắn không niết em gái mình đang nói gì thu mua những thứ này đem hết tài sản Trịnh gia ra thật không dễ dàng " yên nhi như vậy không được tài sản trịnh gia không thể đem r đùa được " " anh đừng ngắt lời em , anh hãy tin em em sẽ không làm gì hại Trịnh gia và anh nói ông , cậu về biệt thự Trịnh gia đi trong hai ngày tới mọi người đừng đi ra ngoài anh cũng ở nhà đừng đến công ty nếu mà anh thấy ai ngã trên đường thì đừng đõ họ dậy " anh thật không hiểu đứa em gái này đang làm gì " yên nhi em ...." " anh tin em " cô cũng không thể giải thích quá nhiều cô không thể làm quy luật đảo lộn lên hi vọng những việc cô làm sẽ giúp được Trịnh gia đi vào con đường trước kia nhưng cô tin anh hai coi sẽ làm theo lời cô đơn giản vì hai chỉ " tin em " của cô " được " anh nhẹ giọng trả lời anh dù không biết chuyện gì tại sao Trịnh Diệp Yên làm như thế nhưng anh tin tưởng cô vì" tin em " mặc dù là sinh đôi nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau anh thì trầm tĩnh ít nói ôn tồn cô thì ngây thơ hoạt bác nhưng giờ cô nói rằng anh "tin " cô rất nghiêm túc anh đồng ý đánh đổi . sau khi nói xong thì cô đi làm bữa trưa cho tiểu bách vừa ăn cô vừa suy nghĩ chuẩn bị vật tư .