Âm Vang Ký Ức: Chương 1

Sau này cả hai cùng tham gia buổi họp lớp cấp ba. Sự xuất hiện đồng thời của Nhan Linh và Trần Trạc Thanh khiến những người từng “đẩy thuyền” cho họ không khỏi xôn xao trở lại. Không biết ai đó nói: “Hồi đó tôi nghĩ hai người này có khả năng thành đôi […]

Tháng 12, thành phố Thâm Thành.

Sau khi mùa hè nóng nực kéo dài mấy tháng liền, chỉ sau một đêm qua trời chuyển đông, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh.

Những cơn gió lạnh lẽo kèm theo mưa phùn, vừa ẩm vừa rét, cái lạnh thấm qua quần áo, len lỏi thẳng vào xương cốt.

Bên trong khu vực văn phòng yên tĩnh của tòa nhà Công ty Thịnh Thị, tiếng ho vang lên không ngớt.

Việc thời tiết thay đổi đột ngột khiến Nhan Linh bị cảm lạnh.

Cơn bệnh lần này đến rất dữ dội, triệu chứng nặng dần qua từng ngày, làm cô hoàn toàn không còn sức để làm việc.

Người ngồi ở bàn bên cạnh là Viên Viên nghe thấy cô ho liên tục, liền bảo cô uống nước ấm để giảm bớt cơn ho.

Nhan Linh tháo chiếc khẩu trang y tế màu xanh trên mặt xuống, lộ rõ toàn bộ gương mặt.

Đôi mày thanh tú, gương mặt trang nhã, tóc đen buông xuống hai bên vai, mềm mại suôn mượt, giống như khí chất nhẹ nhàng của cô vậy.

Viên Viên nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, liền đưa tay sờ trán cô, cảm thấy nóng như lửa.

“Nhan Linh, cô bị sốt à?”

Viên Viên vội vàng lấy hộp thuốc thường trực trong văn phòng ra, tìm nhiệt kế để đo thử.

Nhìn nhiệt độ hiện lên mà giật mình, sốt đến 39 độ.

“Cô đừng làm việc nữa, mau đi khám bác sĩ đi, tranh thủ lúc bệnh viện còn chưa đóng cửa.”

Khuôn mặt của Nhan Linh hiện lên vẻ mệt mỏi, cô cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu, quay cuồng.

Cô gật đầu, gắng gượng đứng dậy. Cô vốn định mang tài liệu lên cho sếp duyệt, tiện thể xin nghỉ phép.

Sau khi xuống từ văn phòng tầng trên, Nhan Linh bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn hỏi Viên Viên bệnh viện nào gần công ty nhất.

Nghe Viên Viên nói muốn đi cùng mình, cô đáp: “Không cần đâu, tôi tự đi được.”

Nhan Linh không muốn phiền người khác nên khéo léo từ chối.

Viên Viên nói: “Thế còn chồng cô thì sao, không gọi điện cho anh ấy à? Bảo anh ấy đưa cô đi.”

Ngón tay Nhan Linh đang cầm chuột bỗng khựng lại, mắt chớp chớp, phản ứng chậm với từ “chồng”.

Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ”, rồi không nói thêm gì, tiếp tục thao tác vừa rồi, nhấn nút chuột tắt máy.

Trước khi đi, cô còn xịt nước khử trùng lên bàn làm việc của mình.

Viên Viên đoán rằng hành động đó là vì cô sợ lây bệnh cho người khác.

Không kiềm được mà cảm thán với đồng nghiệp bên cạnh rằng một cô gái dịu dàng và chu đáo như Nhan Linh thì chắc chắn người đàn ông nào cưới được cô sẽ rất may mắn.

Nhan Linh mới vào làm ở Thịnh Thị được ba tháng, vì nhan sắc xinh đẹp mà ngay ngày đầu vào làm đã có không ít chàng trai để mắt.

Nhưng sau đó nghe nói cô đã có người yêu từ lâu, gần đây còn vừa đăng ký kết hôn.

Một loạt trái tim các chàng trai ở Thịnh Thị tan nát.

Nhắc đến việc đăng ký kết hôn, mọi người lại nghĩ đến một người khác.

Đó là Trần tổng văn phòng tầng trên, Trần Trạc Thanh.

Mới 26 tuổi đã đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc của Công ty Thịnh Thế, anh tuấn, tài năng, phẩm hạnh đoan chính lại trong sạch.

Không ít cô gái trong công ty thầm mến.

Cách đây vài ngày, anh bỗng đăng một tấm ảnh giấy đăng ký kết hôn lên vòng bạn bè, chính thức công khai.

Nhưng chỉ có bìa đỏ, không có thông tin nào khác.

“Mà vợ của Trần tổng là ai vậy, thật sự không có chút tin tức nào luôn à?”

Đúng lúc đang bàn tán, cửa thang máy bên cạnh phát ra tiếng “ting”.

Mấy người nghe thấy âm thanh, liền ngẩng đầu nhìn, lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Người đàn ông mà họ vừa nhắc đến xuất hiện.

Anh bước ra từ thang máy mà Nhan Linh vừa đi, bên cạnh là trợ lý nam.

Trang phục đen trắng đơn giản, áo khoác dài phối với áo gile vest, quần tây đen và giày da.

Áo sơ mi trắng cài kín cúc, chiếc cà vạt được thắt gọn gàng, rủ xuống ngực.

Trần Trạc Thanh mấy ngày nay không ở trụ sở, anh đi thị sát chi nhánh ở tỉnh ngoài, hôm nay mới quay về.

Anh định gặp trưởng bộ phận kinh doanh quốc tế để bàn công việc, nhưng khi đi ngang qua bàn của Nhan Linh, anh theo thói quen liếc nhìn, phát hiện cô không có ở đó.

Trần Trạc Thanh dừng lại, giọng trầm ấm, hỏi thoáng qua: “Nhan Linh đâu?”

Có người nhanh chóng trả lời: “Cô ấy xin nghỉ rồi.”

Trần Trạc Thanh cau mày.

Viên Viên sợ sếp nghĩ rằng nhân viên lười biếng xin nghỉ nên vội vàng giải thích: “Cô ấy bị bệnh sốt đến 39 độ, nên mới xin nghỉ. Vừa rồi còn đi bệnh viện một mình.”

Sau đó cô ấy còn thì thầm: “Không biết chồng cô ấy có đi cùng không.”

Trần Trạc Thanh nắm bắt ngay trọng điểm: “Bệnh viện nào?”

Sau khi nghe thấy hai từ “bệnh viện Nhân Dân”, anh lập tức quay người, còn nói: “Cảm ơn.”

Anh quay lại dặn dò trợ lý: “Cuộc họp lát nữa để Thịnh Tây Vũ tham dự thay tôi.”

Mọi người nhìn theo anh rời đi vội vã, đầy khó hiểu.

Viên Viên cũng ngơ ngác, gãi đầu: “Sao Trần tổng lại nói cảm ơn với mình nhỉ?”



Bệnh viện Nhân Dân Thâm Thành.

Nhan Linh sau khi đăng ký khám bệnh liền ngồi chờ ở ghế dài ngoài phòng khám.

Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mơ màng nghe có ai đó gọi tên mình.

“Nhan Linh.”

Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm, rất dễ nghe.

Mí mắt nặng trĩu, cô gần như không thể mở mắt, cố gắng nâng lên, trong tầm mắt mờ mờ hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.

Ánh sáng trắng trên trần rọi xuống bờ vai rộng và gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, như phủ thêm một lớp ánh sáng băng giá, vừa trắng vừa lạnh.

Đường nét gương mặt anh dần rõ ràng, Nhan Linh nheo mắt, sắc mặt hơi nhợt nhạt, giọng khàn khàn: “Trần Trạc Thanh?”

“Là mình.”

Trần Trạc Thanh ngồi xổm trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người ngay lập tức thu hẹp lại.

Ngũ quan anh rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa sâu vừa đẹp.

Đôi đồng tử đen láy như những ngôi sao sáng, khi nhìn người khác, ánh mắt anh khiến người ta không thể rời.

“Cậu bị bệnh sao không nói với mình?”

Mấy ngày Trần Trạc Thanh đi công tác ở ngoài, anh vẫn nhắn tin với cô trên WeChat, những câu hỏi rất bình thường như cậu đã ăn cơm chưa, công việc hôm nay thế nào.

Nhưng Nhan Linh chưa hề nhắc đến việc mình bị bệnh.

Nhan Linh ngẩn ra.

Cô không hề nghĩ đến chuyện này.

Nhan Linh đáp: “Chỉ là cảm lạnh thôi, không nghiêm trọng.”

Cuối cùng, máy gọi số đến lượt Nhan Linh. Cô định vươn tay lấy túi xách đặt trên đùi, nhưng Trần Trạc Thanh đã nhanh chóng cầm lấy, tự nhiên xách lên.

Nhan Linh nhìn theo, không nói gì ngầm đồng ý với hành động của anh.

Sau đó bác sĩ kê đơn cho cô đi xét nghiệm máu, kết quả là sốt do nhiễm virus.

Nhan Linh là bệnh nhân cuối cùng trong ngày, bác sĩ bảo cô nộp tiền, lấy thuốc rồi vào phòng truyền dịch, sau đó họ sẽ tan ca.

Hai người bước ra khỏi phòng khám, Trần Trạc Thanh cầm lấy bệnh án từ tay cô, bảo cô ngồi lại ghế đợi, dặn dò: “Mình đi nộp tiền, cậu ngồi đây đợi nhé.”

Khu vực thu tiền nằm ở sảnh tầng một, có khá nhiều người đang xếp hàng.

Trần Trạc Thanh có dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, đứng giữa đám đông rất nổi bật.

Trong lúc chờ đợi, anh thỉnh thoảng liếc về phía Nhan Linh, xác nhận cô vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Qua dòng người, ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát.

Giây phút đối diện với ánh mắt của Trần Trạc Thanh, trong lòng Nhan Linh bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô vội rời mắt, đúng lúc đó mẹ cô gọi điện hỏi tại sao vẫn chưa về nhà.

Nghe cô nói đang ở bệnh viện truyền dịch, mẹ cô liền bảo: “Vậy để mẹ qua đón con.”

“Không cần đâu mẹ.” Nhan Linh lo lắng cho sức khỏe của mẹ mình nên lập tức từ chối.

Cô liếc nhìn người đàn ông vẫn đang xếp hàng bên kia, rồi thật thà nói: “Trần Trạc Thanh đang ở bên con.”

“Tiểu Trần đi công tác về rồi à, vậy thì tốt.” Mẹ cô ở đầu dây bên kia như thở phào nhẹ nhõm.

Bà vô tình cảm thán: “Có một người đàn ông ở bên con thì mẹ yên tâm rồi.”

Sau đó, Trần Trạc Thanh giúp cô lấy thuốc, đưa cô vào phòng truyền dịch để y tá cắm kim, rồi tự mình ra ngoài mua đồ ăn mang về cho cô.

Từ lúc anh xuất hiện, Nhan Linh hoàn toàn ở trong trạng thái bị động, ngoan ngoãn nghe theo, để mặc anh dắt đi.

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1013

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 80/80

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Từ khóa: