[Bách Hợp] Đóa Hồng Đen Trong Gió: Chương 1
(ĐANG SỬA VÀ ĐANG TRONG QUÁ TRÌNH HOÀN THIỆN, VUI LÒNG CHỜ ĐẾN KHI TÁC PHẨM HOÀN CHỈNH..
Truyện đã xóa bản thảo, đang sửa và đang trong quá trình hoàn thiện một tác phẩm mới hoàn toàn, độc giả vui lòng chờ đến khi có một tác phẩm hoàn chỉnh.
Cảm ơn ạ!
Hãy bỏ qua tác phẩm này, nếu bạn thấy nó kỳ kỳ vì không logic, vì một số chương được duyệt và không được.
Cảm ơn!!!
PLEASE BỎ QUA TÁC PHẨM NÀY!!!)
Truyện này do Yu An cho phép phim79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.xyz
Bình Đại, 4 năm sau..
Biệt thự Vân Mộng – Biệt thự nhà họ Phương – Nơi này cách xa sự ồn ào náo nhiệt của đô thị phồn hoa, bốn bề đều là rừng cao su, cứ vài km mới xuất hiện một ngôi nhà nhỏ, Vân Mộng được cho là "trung tâm", so về sự đồ sộ thì bậc nhất, thậm chí chủ sở hữu cũng ở hạng thương gia.
Được bao trùm bởi rất nhiều ngọn đèn, đêm đến, chỉ riêng Vân Mộng phát sáng, từ xa ai nấy trông thấy hệt như một tinh tú trên bầu trời bao la vậy.
Lúc này, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ..Phương Tiểu Du vùi mình trong chăn, cựa quậy.. cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng trong khó khăn..
Tiềm thức Tiểu Du hiện giờ.. Là một căn nhà trọ cũ kỹ, vách tường đã phủ rêu xanh..Phía hành lang có hai người đứng nói chuyện. Một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi, mang vẻ đẹp mặn mà, lanh lợi.. Người kia, bề ngoài như trang nam tử, nhưng giọng điệu tựa hồ nữ nhân, nét mặt in hằn bốn chữ "khó tính, cộc cằn" trên đó.
Đứng cách đó không xa, sau chậu cây cảnh.. Tiểu Du chứng kiến tất cả..dường như không ai nhận ra sự hiện diện này.. cho nên cuộc trò chuyện mỗi ngày mỗi lớn tiếng.
"Tôi nói mẹ rồi, đừng có gọi cho nó nữa, nó gọi cũng đừng nghe, nó phiền dữ lắm. Đây nè, nó gọi tôi 13 cuộc mà tôi có nghe đâu, gọi tôi không được nó mới gọi bà đó..Con đó nó khùng.."
"..."
"Bà cứ vậy hoài, rồi con bồ tôi nghĩ sao. Bà nên biết, bây giờ ai là con dâu bà nha.."
"..."
"Mệt mỏi với bà quá! Không biết gọi nó chi gọi hoài, nói chuyện gì đâu không..Chuyện gì của tôi bà cũng kể nó nghe, sao bà không nói tiền vàng bà cất đâu luôn đi rồi kêu nó tới lấy! Bực mình!"
"..."
Nhưng "nó" là ai vậy kìa? Sao Tiểu Du ngỡ.. là chính mình.. lòng lại chột dạ khôn xiết..
Mà chỉ thấy người con ra sức càu nhàu, người phụ nữ im lặng không đáp trả một tiếng, biểu tình khó coi không kém..
Hình như bà không nghĩ việc mình nói chuyện tâm sự với ai đó lại khiến nó không hài lòng và làm quá lên như vậy.
Tay bà cầm điện thoại như chờ đợi cuộc gọi từ ai..đến khi màn hình sáng đèn..
"Mẹ nghe con dâu ơi!"
Giọng điệu niềm nở hơn, trái với sự nhăn nhó ban nãy..Đến cả con bà cũng hoan hỷ.. khóe môi nhếch lên mãn nguyện..
Tiểu Du quá ngỡ ngàng đi, cái lật mặt như lật bánh tráng..Đó gọi là lòng người sao?
Vì đâu có sự thay đổi này?
Đầu dây bên kia không biết nói gì, người phụ nữ đó xem ra rất hồ hởi, nụ cười càng lúc càng cong tới mang tai..
"Mẹ khỏe? Còn con thì sao?"
"..."
"Quà sao? Đương nhiên mẹ thích..Nhưng mà lần sau con tới chơi được rồi, không cần quà cáp chi cho tốn kém.."
"..."
"Dẫn mẹ đi spa, đi shopping? Được, được chứ..Chủ nhật này mẹ rảnh.."
"..."
Ha! Nghe rõ mồn một từng câu bà thốt ra, tự dưng Tiểu Du bật cười, điệu cười của sự chua chát, thống khổ.. Rốt cuộc giữa Tiểu Du và họ có mối quan hệ gì, tại sao nghe như vậy..tâm can Tiểu Du lại như ai nhào nặn rồi bóp chặt, đến mức nước mắt ứa ra lúc nào không hay.
"Phương Tiểu Du!!" Bất chợt bên tai truyền đến một giọng nói đầy ma mị.
Ai? Là ai?
Hoảng hốt.. Tiểu Du xoay vòng để tìm cho ra nguồn cơn.. cuối cùng phát hiện ở khoảng không trong màn sương một bóng trắng chập chờn, khuôn mặt giống Tiểu Du đến 90%, có điều nhếch nhác, phờ phạc, y như một cái xác.. chẳng qua ngũ quan Tiểu Du đậm nét hơn một chút thôi.
Trên đời này quả thật có người giống người sao?
"Cô là ai? Sao lại có nhân dáng giống tôi?"
Phớt lờ câu hỏi ngờ nghệch, cô gái mặc nhiên hếch mặt về phía hai người kia, âm giọng đanh thép, đay nghiến..
"Thấy chưa? Cô thấy chưa? Người mà cô từng coi trọng, cô quan tâm, họ một câu cũng không hỏi han cô, họ có người họ quan tâm rồi.. Thời gian qua cô nghĩ họ thực sự quý mến cô sao, chẳng qua là thương hại cô thôi. Xã hội này làm sao qua được đồng tiền hả? Quà? Cô có cho họ không? Spa, shopping? Cô có từng dẫn họ đi chưa?"
"Không, tôi không muốn nghe, đừng nói nữa!"
Từng từ như từng mũi kim xuyên vào màng nhĩ đến tận đáy lòng.. Tiểu Du đau đến không thở được, tay ôm lấy đầu lắc qua lắc lại trong nước mắt vô vàn.
Vậy mà giọng nói huyễn hoặc đó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.. tựa như muốn giết chết từng tế bào của Tiểu Du mà không cần đến dụng cụ sắt bén..
"Cô dốc lòng đối xử tử tế với họ..ngay khi chỉ là người dưng. Vậy thử hỏi lúc cô cần họ, họ ở đâu, làm gì, có phải đã nhẫn tâm từ chối cuộc gọi của cô không? Chính họ là một phần đẩy cô vào chỗ chết, đến lúc nhắm mắt chẳng thể gặp mặt ai lần cuối, ở nơi đất khách quê người...Vậy mà, cô còn nhân từ với họ, thì chính cô sẽ bị tổn thương.. Nào, tiến đến trước, cho họ biết thế nào là đau thương thực sự.."
Đau thương..tổn thương sao?
Ngỡ như không, mà lại như có.. Tiểu Du thực đã quên bản thân từng đau khổ như thế nào rồi.
Hay nỗi đau ấy bén sâu quá, thời gian hẳn vùi lấp đi.. rồi khi một ai vô tình nhắc đến.. Tiểu Du lạc trôi vào một vùng kỷ niệm, nơi đó chỉ có sóng lòng nhấp nhô..
Khi ký ức còn chập chờn.. Tiểu Du mất giây chết lặng để sắp xếp mọi thứ.. thì ai đó đặt vào tay một vật nhọn..
"Nghe nói cô hay làm phước..vậy hãy giúp tôi tiễn họ một đoạn đường.."
"..."
Bị một lực vô hình đẩy đi vô thức.. Tiểu Du không sao kháng cự.. Lúc nhận ra trong tay là con dao Thái Lan màu vàng.. Bước chân Tiểu Du bỗng ngưng trọng, hai dòng nước mắt lăn dài hai má, đọng trên môi mặn đắng.
Con đường phía trước, với Tiểu Du ..tự nhiên trở nên tối tăm, mù mịt.. giống cuộc đời của một người khi đứng giữa những lựa chọn ngã rẽ, hoặc ở ngưỡng cửa tử sinh..
Tiếng nói chuyện rôm rả vẫn còn, ba người, cả nhà ba người như một gia đình thực sự..rồi trong đầu Tiểu Du nảy lên một loạt hình ảnh, nhưng trong số đó hình ảnh này trước đây Tiểu Du chưa nhìn thấy bao giờ, cũng chẳng cảm nhận được hai chữ "hạnh phúc" như họ hiện tại.
Và Tiểu Du cũng thấy rồi, qua màn hình điện thoại, cô gái ấy quả là rất đẹp. Một người vừa xinh, vừa tinh tế lại có điều kiện mới xứng đáng là con dâu của bà ta sao?
Nhìn lại bản thân, nhìn lại cô gái tiều tụy ban nãy...Ha! Tiểu Du khóc không ra nước mắt nữa rồi.
Đau khổ có, tuyệt vọng có, nhưng tủi thân ganh tỵ lại nhiều hơn..Có trách thì trách số phận mỗi người khác nhau..Chỉ là chúng ta kém may mắn hơn thôi. Nhìn con dao trong tay, Tiểu Du bất giác nắm chặt.
Liệu "kết thúc" rồi, nỗi đau tồn tại trong lòng có kết thúc không?
Hoặc có thêm một niềm đau mới, dằn vặt..day dứt đến cuối đời không thể thoát ra.
Chính là cảm giác tội lỗi..
Thực ra khung cảnh lúc này, nếu cho là một kiệt tác hội họa, thì thật tuyệt mỹ làm sao..Một bức tranh với hai gam màu trắng đen.. Cùng một không gian nhưng hai hình ảnh lại đối lập, một bên cười cười nói nói hân hoan..rộn ràng hơn pháo ngày Tết. Còn một bên..nước mắt, u buồn như cái ngày đưa tiễn..lòng Tiểu Du bề bộn, như một cuộn tơ rối bời, không cách nào gỡ, như một luồng khí nóng rực trực trào ngay tức khắc chỉ muốn phóng thích..
Khó chịu, rất khó chịu!
Trái tim lương thiện, lý trí tàn ác cứ đánh nhau không phân thắng bại..
Cuối cùng, Tiểu Du chọn vung tay chém vào không khí, đồng thời cất lên tiếng thét ai oán.. xé tan bầu trời..
A! A! A!
Giật mình tỉnh dậy như người gắn lò xo, Tiểu Du mở tròn xoe mắt dáo dác nhìn quanh. Vội tắt đi cái đồng hồ báo thức đã reo liên tục hơn nửa tiếng.. Tiếng chuông báo với mỗi chữ A lặp đi lặp lại, mà ngỡ như tiếng kêu đau..
Tay Tiểu Du vuốt mồ hôi trên trán.. tay kia lại bất giác sờ lên ngực, lên cổ ở động mạch chủ như một thói quen.. Thật may, mạch máu vẫn còn đập..Nhưng tim có hơi nhói, giống như ai vừa cứa vào rồi rỉ máu..
Phải rồi, do cơn mộng mị đó, nó chân thật đến mức cứ ngỡ vừa xảy ra tối qua..
Vừa lúc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.. Mỹ Tuệ nói vọng vào..
"Chị ơi! Chuẩn bị xong chưa? Sắp tới giờ rồi.."