Thụy Điển (19) Hàn Quốc (239) Đài Loan (69) Việt Nam (2813) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Bỉ (28) Nhật Bản (709) Thụy Sĩ (19) Mỹ (827) Úc (46) More (27) Canada (100) Hồng Kông (196) Japan (51) Argentina (18) Nga (21) China (25) Âu Mỹ (231) Thái Lan (380) United States of America (228) Philippines (160) Nam Phi (20) Hà Lan (26) Trung quốc (192) Ba Lan (33) Tây Ban Nha (98) Ấn Độ (106) Malaysia (42) Mexico (33) Ý (324) Brazil (36) Pháp (388) Đức (68) Anh (450) Indonesia (40)
Thụy Điển (19) Hàn Quốc (239) Đài Loan (69) Việt Nam (2813) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Bỉ (28) Nhật Bản (709) Thụy Sĩ (19) Mỹ (827) Úc (46) More (27) Canada (100) Hồng Kông (196) Japan (51) Argentina (18) Nga (21) China (25) Âu Mỹ (231) Thái Lan (380) United States of America (228) Philippines (160) Nam Phi (20) Hà Lan (26) Trung quốc (192) Ba Lan (33) Tây Ban Nha (98) Ấn Độ (106) Malaysia (42) Mexico (33) Ý (324) Brazil (36) Pháp (388) Đức (68) Anh (450) Indonesia (40)Cây Quế Cạnh Nhà: Chương 1
“Vũ đẹp trai, và nó biết điều đó. Nó biết cách sử dụng khuôn mặt và những câu nói đầy mùi tình tứ để cho tụi con gái say như điếu đổ, nếu tôi không phải bạn thân từ nhỏ của Vũ, chắc cũng sẽ như bị cuốn vào trong cái mê cung mà thằng nhóc này cố tình tạo ra.
Phạm Nguyên Vũ không phải là đứa hiền, nhưng cái danh đại ca hay trùm trường thì nó cũng không nhận. Nó hút thuốc, xăm mình hay hút vape tôi đều biết, nhưng trừ tụi con trai hay chơi với Vũ và tôi thì không ai biết điều đó. Nó không phải đứa tốt, nhưng Vũ ghét thể hiện ra việc nó tệ. Đó cũng chính là lý do Vũ và tôi có thể chơi với nhau đến thời điểm hiện tại, bởi lẽ chúng tôi hợp nhau cả trong tư duy và lẽ sống.”
Tôi cựa quậy trở mình khỏi chiếc giường. Chưa gì đã có thông báo từ messenger, là tin nhắn từ Vũ.
"Dậy chưa?"
Lo sợ nó đang đợi dưới cổng, ai dè dụi dụi mắt định xỏ đôi dép đi xuống bảo nó đợi một chút đã thấy Vũ đang ngồi ăn bánh cuốn với mẹ, tôi đưa mắt nhìn Vũ bằng một ánh mắt không thể nào khinh bỉ hơn.
- Mày qua đón tao hay qua ăn chực?
Vũ tỏ ra đáng thương, nó đưa mắt nhìn về phía mẹ Hiên nhưng tôi vẫn nhận ra được ánh nhìn thách thức mà nó dành cho mình. Mày được lắm Nguyên Vũ, bà mày nhịn!
- Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi bé Quế, chưa muộn lắm!
Tôi bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân và thay bộ đồng phục ra, thấy bản thân trong gương cũng đáng yêu. Mới ngày đầu của lớp mười hai mà Phạm Nguyên Vũ đã sang nhà tôi rõ là sớm, tôi còn thấy được quầng thâm mắt của nó do cắm mặt chơi game đến ba giờ sáng. Giật bát nước mắm pha sẵn từ tay Vũ, tôi nhẹ vỗ vai khen nó:
- Ê ngon nha mày, lần sau pha luôn hai bát cho tao nữa.
Tôi nói, rồi như chưa để cho Vũ có biểu hiện gì liền đẩy bát nước mắm chưa pha qua cho nó. Mẹ Hiên thường để cho mọi người tự pha theo khẩu vị cá nhân, Vũ hay qua nhà tôi chơi nên cũng hiểu rõ điều đó và từ bé đến lớn chỉ có Vũ pha là hợp với khẩu vị nhạt nhẽo vô vị của tôi.
- Tự pha đi, Vũ còn chưa kịp ăn miếng nào con đã làm tội thằng bé như thế!
- Không sao cô ạ, để con pha. Sau này nước chấm trong nhà cứ để con pha là được rồi.
Mẹ tôi phì cười, còn tôi thì chỉ cười khẩy. Vũ đẹp trai, và nó biết điều đó. Nó biết cách sử dụng khuôn mặt và những câu nói đầy mùi tình tứ để cho tụi con gái say như điếu đổ, nếu tôi không phải bạn thân từ nhỏ của Vũ, chắc cũng sẽ như bị cuốn vào trong cái mê cung mà thằng nhóc này cố tình tạo ra.
Phạm Nguyên Vũ không phải là đứa hiền, nhưng cái danh đại ca hay trùm trường thì nó cũng không nhận. Nó hút thuốc, xăm mình hay hút vape tôi đều biết, nhưng trừ tụi con trai hay chơi với Vũ và tôi thì không ai biết điều đó. Nó không phải đứa tốt, nhưng Vũ ghét thể hiện ra việc nó tệ. Đó cũng chính là lý do Vũ và tôi có thể chơi với nhau đến thời điểm hiện tại, bởi lẽ chúng tôi hợp nhau cả trong tư duy và lẽ sống.
Vũ không đáp lại nụ cười có phần khinh bỉ của tôi mà tiếp tục cắm cúi cho chanh vào bát. Có lẽ nó không để ý hoặc đã quen với cái thái độ thờ ơ kia, dẫu cho là gì thì cũng không bằng việc nó chở tôi bằng con mô tô phân khối lớn nhưng chạy với tốc độ 25km trên giờ.
- Mày đi nhanh hơn xíu không được à?
Tôi bực bội hỏi Vũ, nhưng trái lại với giọng điệu khó chịu và cọc cằn của tôi thì Vũ chỉ đáp lại với một giọng nói nhẹ tênh, đến mức tôi không thể nào đoán được ý điệu trong câu nói của nó:
- Tao tưởng mày không thích đi nhanh, bố mày đi nhanh thì mày khóc đấy Quế ạ!
Chưa kịp để não bộ của tôi ngấm hết thông tin từ câu nói nó vừa tuôn ra, Vũ đã rú ga khiến tôi suýt bật ngửa ra đằng sau. Nguyên Vũ là một tay lái lụa nhưng thằng nhóc lại chưa bao giờ tham gia bất cứ một cuộc đua tốc độ nào cả, đó cũng chính là lý do khiến bọn con gái luôn đem nó ra là hình mẫu lý tưởng. Tôi không sợ tốc độ nhưng giao thông ở Hà Nội khiến tôi không thể nào yên tâm nổi, thật lòng thì có những lúc nhờ tay lái và cái đầu nhảy số nhanh của Vũ khiến chúng tôi thoát chết trong gang tấc.
Hồi lớp chín, tôi và Vũ hẹn nhau thi Chuyên nhưng kết quả là tôi trượt do điểm Tiếng Anh thấp dẫu cho Toán đạt điểm tuyệt đối, còn Vũ thì thấp cả ba môn dẫu cho bình thường nó luôn là đứa đứng đầu trong các kỳ thi học sinh giỏi. Nguyên Vũ bao biện rằng nó bị gái đá nên không có tâm trạng, tôi đã suýt tin cho đến khi thấy sau ngày nhập học cấp ba một ngày, thằng bé đá lưỡi với một chị lớp chọn ban xã hội khối mười hai.
Tôi và Vũ được xếp vào lớp chọn do điểm ổn nhưng quá chán do ganh đua điểm số và có mấy thành phần cứ hạnh hoẹ khi biết tin tôi trượt Chuyên, nên tôi quyết định chuyển sang lớp bình thường. Vũ vốn không hợp với môi trường của lớp chọn, bởi hồi cấp hai nó tuy học lớp thường nhưng thành tích luôn đứng nhất khối. Nếu ở lớp chọn tôi và Vũ là hai đứa có ngoại hình nổi bật và "sáng" nhất, đương nhiên sáng ở đây không phải là khuôn mặt xán lạn mà là mái tóc như kiểu bị cháy nắng, đến mức giáo viên chủ nhiệm khi thấy chúng tôi đi cùng nhau còn đặt cho một cái biệt danh không biết nên vui hay nên buồn "cặp đôi tóc xanh tóc đỏ" thì sang lớp thường chúng tôi lại chỉ hoà vào màu sắc xanh đỏ tím vàng mà các bạn lớp thường tạo ra.
Nói tóm lại thì học đến lớp mười hai rồi tôi mới biết, mấy đứa lớp thường tuy trông báo báo nhưng học hành thì không ngán bố con thằng nào cả. Lớp tôi luôn đạp lớp chọn một và lớp chọn hai xuống đáy xã hội, điển hình là kỳ thi thử cuối lớp mười một, lớp tôi điểm ba môn ban tự nhiên đều cao nhất khối.
Mới ngày đầu tiên đi học, ngồi chưa ấm chỗ tôi đã gặp phải kiếp nạn đầu tiên rồi, hè này tôi cũng về quê phụ giúp ông bà, tu tâm tích đức chứ có nghiệp báo cái gì đâu mà chưa gì đã gặp chuyện thế?
-Chương 1+
"Dậy chưa?"
Lo sợ nó đang đợi dưới cổng, ai dè dụi dụi mắt định xỏ đôi dép đi xuống bảo nó đợi một chút đã thấy Vũ đang ngồi ăn bánh cuốn với mẹ, tôi đưa mắt nhìn Vũ bằng một ánh mắt không thể nào khinh bỉ hơn.
- Mày qua đón tao hay qua ăn chực?
Vũ tỏ ra đáng thương, nó đưa mắt nhìn về phía mẹ Hiên nhưng tôi vẫn nhận ra được ánh nhìn thách thức mà nó dành cho mình. Mày được lắm Nguyên Vũ, bà mày nhịn!
- Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi bé Quế, chưa muộn lắm!
Tôi bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân và thay bộ đồng phục ra, thấy bản thân trong gương cũng đáng yêu. Mới ngày đầu của lớp mười hai mà Phạm Nguyên Vũ đã sang nhà tôi rõ là sớm, tôi còn thấy được quầng thâm mắt của nó do cắm mặt chơi game đến ba giờ sáng. Giật bát nước mắm pha sẵn từ tay Vũ, tôi nhẹ vỗ vai khen nó:
- Ê ngon nha mày, lần sau pha luôn hai bát cho tao nữa.
Tôi nói, rồi như chưa để cho Vũ có biểu hiện gì liền đẩy bát nước mắm chưa pha qua cho nó. Mẹ Hiên thường để cho mọi người tự pha theo khẩu vị cá nhân, Vũ hay qua nhà tôi chơi nên cũng hiểu rõ điều đó và từ bé đến lớn chỉ có Vũ pha là hợp với khẩu vị nhạt nhẽo vô vị của tôi.
- Tự pha đi, Vũ còn chưa kịp ăn miếng nào con đã làm tội thằng bé như thế!
- Không sao cô ạ, để con pha. Sau này nước chấm trong nhà cứ để con pha là được rồi.
Mẹ tôi phì cười, còn tôi thì chỉ cười khẩy. Vũ đẹp trai, và nó biết điều đó. Nó biết cách sử dụng khuôn mặt và những câu nói đầy mùi tình tứ để cho tụi con gái say như điếu đổ, nếu tôi không phải bạn thân từ nhỏ của Vũ, chắc cũng sẽ như bị cuốn vào trong cái mê cung mà thằng nhóc này cố tình tạo ra.
Phạm Nguyên Vũ không phải là đứa hiền, nhưng cái danh đại ca hay trùm trường thì nó cũng không nhận. Nó hút thuốc, xăm mình hay hút vape tôi đều biết, nhưng trừ tụi con trai hay chơi với Vũ và tôi thì không ai biết điều đó. Nó không phải đứa tốt, nhưng Vũ ghét thể hiện ra việc nó tệ. Đó cũng chính là lý do Vũ và tôi có thể chơi với nhau đến thời điểm hiện tại, bởi lẽ chúng tôi hợp nhau cả trong tư duy và lẽ sống.
Vũ không đáp lại nụ cười có phần khinh bỉ của tôi mà tiếp tục cắm cúi cho chanh vào bát. Có lẽ nó không để ý hoặc đã quen với cái thái độ thờ ơ kia, dẫu cho là gì thì cũng không bằng việc nó chở tôi bằng con mô tô phân khối lớn nhưng chạy với tốc độ 25km trên giờ.
- Mày đi nhanh hơn xíu không được à?
Tôi bực bội hỏi Vũ, nhưng trái lại với giọng điệu khó chịu và cọc cằn của tôi thì Vũ chỉ đáp lại với một giọng nói nhẹ tênh, đến mức tôi không thể nào đoán được ý điệu trong câu nói của nó:
- Tao tưởng mày không thích đi nhanh, bố mày đi nhanh thì mày khóc đấy Quế ạ!
Chưa kịp để não bộ của tôi ngấm hết thông tin từ câu nói nó vừa tuôn ra, Vũ đã rú ga khiến tôi suýt bật ngửa ra đằng sau. Nguyên Vũ là một tay lái lụa nhưng thằng nhóc lại chưa bao giờ tham gia bất cứ một cuộc đua tốc độ nào cả, đó cũng chính là lý do khiến bọn con gái luôn đem nó ra là hình mẫu lý tưởng. Tôi không sợ tốc độ nhưng giao thông ở Hà Nội khiến tôi không thể nào yên tâm nổi, thật lòng thì có những lúc nhờ tay lái và cái đầu nhảy số nhanh của Vũ khiến chúng tôi thoát chết trong gang tấc.
Hồi lớp chín, tôi và Vũ hẹn nhau thi Chuyên nhưng kết quả là tôi trượt do điểm Tiếng Anh thấp dẫu cho Toán đạt điểm tuyệt đối, còn Vũ thì thấp cả ba môn dẫu cho bình thường nó luôn là đứa đứng đầu trong các kỳ thi học sinh giỏi. Nguyên Vũ bao biện rằng nó bị gái đá nên không có tâm trạng, tôi đã suýt tin cho đến khi thấy sau ngày nhập học cấp ba một ngày, thằng bé đá lưỡi với một chị lớp chọn ban xã hội khối mười hai.
Tôi và Vũ được xếp vào lớp chọn do điểm ổn nhưng quá chán do ganh đua điểm số và có mấy thành phần cứ hạnh hoẹ khi biết tin tôi trượt Chuyên, nên tôi quyết định chuyển sang lớp bình thường. Vũ vốn không hợp với môi trường của lớp chọn, bởi hồi cấp hai nó tuy học lớp thường nhưng thành tích luôn đứng nhất khối. Nếu ở lớp chọn tôi và Vũ là hai đứa có ngoại hình nổi bật và "sáng" nhất, đương nhiên sáng ở đây không phải là khuôn mặt xán lạn mà là mái tóc như kiểu bị cháy nắng, đến mức giáo viên chủ nhiệm khi thấy chúng tôi đi cùng nhau còn đặt cho một cái biệt danh không biết nên vui hay nên buồn "cặp đôi tóc xanh tóc đỏ" thì sang lớp thường chúng tôi lại chỉ hoà vào màu sắc xanh đỏ tím vàng mà các bạn lớp thường tạo ra.
Nói tóm lại thì học đến lớp mười hai rồi tôi mới biết, mấy đứa lớp thường tuy trông báo báo nhưng học hành thì không ngán bố con thằng nào cả. Lớp tôi luôn đạp lớp chọn một và lớp chọn hai xuống đáy xã hội, điển hình là kỳ thi thử cuối lớp mười một, lớp tôi điểm ba môn ban tự nhiên đều cao nhất khối.
Mới ngày đầu tiên đi học, ngồi chưa ấm chỗ tôi đã gặp phải kiếp nạn đầu tiên rồi, hè này tôi cũng về quê phụ giúp ông bà, tu tâm tích đức chứ có nghiệp báo cái gì đâu mà chưa gì đã gặp chuyện thế?
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 1025
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ, Truyện Teen
TMDb: 7.9
Số chương: 50/50
0
Từ khóa: Cây Quế Cạnh Nhà truyenhoan

Để lại một bình luận