VGA 1/??
563 Theo dõi 0
83
1038 Theo dõi 0
VGA 35/??
330 Theo dõi 0
VGA 21/??
229 Theo dõi 0
AUX 441/441
380 Theo dõi 0
TXT 439/439
1373 Theo dõi 0
TXT 72/72
1239 Theo dõi 0
TXT 89/??
608 Theo dõi 0
TXT 12/12
372 Theo dõi 0
50 4/4
1284 Theo dõi 0
TXT 62/??
203 Theo dõi 0
Ai Sayama Kim Thanh Viết Linh radiotruyen nghe gì Karen Yuzuriha Momo Sakura Hồng Nhung Nguyễn Thành xem gì Suzu Honjo Tâm An Quàng A Tũn vtvgo tv Tuấn Anh Đình Duy phim79 Mayuki Ito Đình Huy truyenngontinh Yui Hatano Min Do-yoon Đang cập nhật giải trí tổng hợp Đình Soạn vl79 Miu Shiromine Thanh Mai Yua Mikami Cô Úc Minami Aizawa link tối cổ Tú Quỳnh giải trí Hà Thu Yu Shinoda Thu Huệ Anh Sa vlxx Nguyễn Hoa Nguyễn Huy Kana Momonogi Đình Soạn Bảo Linh iptv m3u8 truyen79.xyz
phim79.com

Biến Đổi
VGA 1/??
563 Theo dõi 0
Vụ Nổ Sinh Tử – Blasting
83
1038 Theo dõi 0
Thanh Gươm Danh Vọng
VGA 35/??
330 Theo dõi 0
Trường Học Vương Quyền
VGA 21/??
229 Theo dõi 0
Đạo Giới Thiên Hạ
AUX 441/441
380 Theo dõi 0Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh: Chương 1
Phân loại: ngọt sủng, ngược nhẹ như muỗi chích, HE. Công thụ na ná những bộ khác của Tạp Bỉ Khâu
Dịch: Ếch Kì Diệu
Bản gốc: Hoàn (23 chương)
Bản dịch: Hoàn
Văn án:
Đây là một câu chuyện giữa vị thiếu gia lạnh lùng và một bé trai được ba cậu nhận nuôi.
Chỉ có thể nói, ngọn nguồn tóm tắt giản lược rằng,báo ân cứu mạng, nhận nuôi con ân nhân, từ đó vừa là con nuôi vừa là “con dâu” luôn.
Khi Quý Biệt bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, cậu đang nằm ngủ trên chân Đoạn Trục.
Buổi tối Quý Biệt thường rất hăng hái, ngủ rất muộn, sáng dậy không nổi.
Mỗi ngày trên đường đến trường, tài xế lái xe bao lâu là Quý Biệt có thể ngủ bấy lâu.
Chân Đoạn Trục toàn là cơ bắp rắn chắc, không phải là một cái gối dễ dùng, nhưng Quý Biệt quả thật quá buồn ngủ, chỉ cần có nơi để dựa vào thì không còn để ý gì nữa.
Quý Biệt ngẩng đầu, nhìn thấy điện thoại cậu để trên tay vịn ghế.
Màn hình điện thoại sáng lên, còn đang rung bần bật, Quý Biệt oán trách Đoạn Trục: “Anh cũng không lấy hộ em nữa.”
Cậu chống tay lên chân Đoạn Trục ngồi dậy, với tay ra lấy điện thoại, với không tới, Đoạn Trục mới giúp cậu lấy qua, Quý Biệt nhận lấy, liếc người gọi tới, dựa vào người Đoạn Trục, nghe máy, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tao báo với mày một tiếng, buổi luyện tập trưa nay đừng có quên đó…” Chu Ẩn là đội trưởng câu lạc bộ hùng biện trong trường, giọng nói hết sức lo âu, “Tốt nhất là có thể tới cùng nhau ăn cơm, lịch trình cho cuộc thi đã được thông báo rồi.”
Đội hùng biện tuần sau sẽ đại diện cho trường đi tham gia một cuộc thi, Quý Biệt là người hùng biện thứ ba trong đội (*), trách nhiệm cao cả, là một vai trò rất quan trọng.
(*) Trong một đội hùng biện sẽ có 3 thành viên chủ chốt là người hùng biện số 1, NHB số 2, NHB số 3. NHB 1&2 có nhiệm vụ tập trung vào việc xây dựng luận điểm, NHB số 3 có nhiệm vụ đánh vào luận điểm của đối thủ.
“Mày đợi chút.” Quý Biệt quay đầu sang, hỏi Đoạn Trục, “Thiếu gia, buổi trưa em ăn cơm cùng bạn được không?”
“Không được.” Đoạn Trục nói.
“Đội trưởng, mày nghe thấy chưa?” Quý Biệt hỏi Chu Ẩn, “Chắc là tao sẽ tới muộn một chút, tầm mười hai giờ rưỡi.”
Chu Ẩn ở bên kia im lặng một hồi, nói với Quý Biệt: “Thôi tùy mày, nhưng mà người đến muộn nhất phải ở lại quét phòng học đó.”
Quý Biệt cúp điện thoại, quay đầu lại tủi thân nói với Đoạn Trục: “Đội trưởng bắt em quét phòng học.”
Đoạn Trục nắm lấy cằm Quý Biệt, không cho cậu xoay mặt đi, nhìn cậu mấy giây, nói: “Anh đến quét giúp em nhé?”
Quý Biệt bị Đoạn Trục nhìn chằm chằm, hơi mất tự nhiên rụt người lại, nói: “Không dám làm phiền thiếu gia đại giá thân chinh.”
Đoạn Trục thả cậu ra, tựa vào lưng ghế, nói: “Ngày mai Đoạn Nguyên về.”
Quý Biệt giật mình, hé miệng, nói: “Nhanh vậy sao?”
Đoạn Nguyên là em trai ruột của Đoạn Trục, cùng khối với Quý Biệt.
Đầu học kỳ sang Đức trao đổi, theo lý thì phải đến cuối kỳ mới về, học kỳ này mới qua hơn nửa, không biết tại sao đột nhiên lại về nước.
Quan hệ giữa Quý Biệt và Đoạn Nguyên rất kém, nghe thấy tin tức này, cậu ngủ cũng không yên, lát sau mới nhịn không được ác ý phỏng đoán: “Có phải là bị đuổi không?” đọc sstruyen là bọn ngu si ko não
Đoạn Trục cúi đầu liếc Quý Biệt một cái, bình tĩnh nói: “Nói là nhớ nhà, về nghỉ ngơi mấy ngày.”
Quý Biệt mắt trợn trắng.
Đoạn Nguyên về, Đoạn phu nhân cũng sẽ về theo.
Đoạn Trục bỏ sách trong tay xuống, nhìn Quý Biệt, hỏi cậu: “Em không vui à?”
Quý Biệt nhướng mày tỏ vẻ không hề gì, nói: “Đâu tới lượt em nói chuyện.”
Đoạn phu nhân sợ con trai lớn, chiều con trai nhỏ, chỉ cần Quý Biệt không chọc cho Đoạn Nguyên tức giận, bà vẫn có thể làm như không nhìn thấy Quý Biệt.
Nhưng mà Quý Biệt và Đoạn Nguyên hiếm khi hòa bình.
“Không thích Đoạn Nguyên thì phải đi sát theo anh.”
Đoạn Trục giơ tay, vuốt mái tóc lù xù vì nằm ngủ của Quý Biệt.
Quý Biệt nhếch khóe miệng, không nói gì.
-Chương 1+
Buổi tối Quý Biệt thường rất hăng hái, ngủ rất muộn, sáng dậy không nổi.
Mỗi ngày trên đường đến trường, tài xế lái xe bao lâu là Quý Biệt có thể ngủ bấy lâu.
Chân Đoạn Trục toàn là cơ bắp rắn chắc, không phải là một cái gối dễ dùng, nhưng Quý Biệt quả thật quá buồn ngủ, chỉ cần có nơi để dựa vào thì không còn để ý gì nữa.
Quý Biệt ngẩng đầu, nhìn thấy điện thoại cậu để trên tay vịn ghế.
Màn hình điện thoại sáng lên, còn đang rung bần bật, Quý Biệt oán trách Đoạn Trục: “Anh cũng không lấy hộ em nữa.”
Cậu chống tay lên chân Đoạn Trục ngồi dậy, với tay ra lấy điện thoại, với không tới, Đoạn Trục mới giúp cậu lấy qua, Quý Biệt nhận lấy, liếc người gọi tới, dựa vào người Đoạn Trục, nghe máy, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tao báo với mày một tiếng, buổi luyện tập trưa nay đừng có quên đó…” Chu Ẩn là đội trưởng câu lạc bộ hùng biện trong trường, giọng nói hết sức lo âu, “Tốt nhất là có thể tới cùng nhau ăn cơm, lịch trình cho cuộc thi đã được thông báo rồi.”
Đội hùng biện tuần sau sẽ đại diện cho trường đi tham gia một cuộc thi, Quý Biệt là người hùng biện thứ ba trong đội (*), trách nhiệm cao cả, là một vai trò rất quan trọng.
(*) Trong một đội hùng biện sẽ có 3 thành viên chủ chốt là người hùng biện số 1, NHB số 2, NHB số 3. NHB 1&2 có nhiệm vụ tập trung vào việc xây dựng luận điểm, NHB số 3 có nhiệm vụ đánh vào luận điểm của đối thủ.
“Mày đợi chút.” Quý Biệt quay đầu sang, hỏi Đoạn Trục, “Thiếu gia, buổi trưa em ăn cơm cùng bạn được không?”
“Không được.” Đoạn Trục nói.
“Đội trưởng, mày nghe thấy chưa?” Quý Biệt hỏi Chu Ẩn, “Chắc là tao sẽ tới muộn một chút, tầm mười hai giờ rưỡi.”
Chu Ẩn ở bên kia im lặng một hồi, nói với Quý Biệt: “Thôi tùy mày, nhưng mà người đến muộn nhất phải ở lại quét phòng học đó.”
Quý Biệt cúp điện thoại, quay đầu lại tủi thân nói với Đoạn Trục: “Đội trưởng bắt em quét phòng học.”
Đoạn Trục nắm lấy cằm Quý Biệt, không cho cậu xoay mặt đi, nhìn cậu mấy giây, nói: “Anh đến quét giúp em nhé?”
Quý Biệt bị Đoạn Trục nhìn chằm chằm, hơi mất tự nhiên rụt người lại, nói: “Không dám làm phiền thiếu gia đại giá thân chinh.”
Đoạn Trục thả cậu ra, tựa vào lưng ghế, nói: “Ngày mai Đoạn Nguyên về.”
Quý Biệt giật mình, hé miệng, nói: “Nhanh vậy sao?”
Đoạn Nguyên là em trai ruột của Đoạn Trục, cùng khối với Quý Biệt.
Đầu học kỳ sang Đức trao đổi, theo lý thì phải đến cuối kỳ mới về, học kỳ này mới qua hơn nửa, không biết tại sao đột nhiên lại về nước.
Quan hệ giữa Quý Biệt và Đoạn Nguyên rất kém, nghe thấy tin tức này, cậu ngủ cũng không yên, lát sau mới nhịn không được ác ý phỏng đoán: “Có phải là bị đuổi không?” đọc sstruyen là bọn ngu si ko não
Đoạn Trục cúi đầu liếc Quý Biệt một cái, bình tĩnh nói: “Nói là nhớ nhà, về nghỉ ngơi mấy ngày.”
Quý Biệt mắt trợn trắng.
Đoạn Nguyên về, Đoạn phu nhân cũng sẽ về theo.
Đoạn Trục bỏ sách trong tay xuống, nhìn Quý Biệt, hỏi cậu: “Em không vui à?”
Quý Biệt nhướng mày tỏ vẻ không hề gì, nói: “Đâu tới lượt em nói chuyện.”
Đoạn phu nhân sợ con trai lớn, chiều con trai nhỏ, chỉ cần Quý Biệt không chọc cho Đoạn Nguyên tức giận, bà vẫn có thể làm như không nhìn thấy Quý Biệt.
Nhưng mà Quý Biệt và Đoạn Nguyên hiếm khi hòa bình.
“Không thích Đoạn Nguyên thì phải đi sát theo anh.”
Đoạn Trục giơ tay, vuốt mái tóc lù xù vì nằm ngủ của Quý Biệt.
Quý Biệt nhếch khóe miệng, không nói gì.