Hàn Quốc (239) Trung quốc (192) Anh (450) Ấn Độ (106) More (27) Argentina (18) Pháp (388) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Japan (51) Nhật Bản (709) Philippines (160) Thụy Sĩ (19) Hồng Kông (196) Việt Nam (2813) China (25) Brazil (36) Mexico (33) Tây Ban Nha (98) Thái Lan (380) Úc (46) Hà Lan (26) Canada (100) Bỉ (28) Ba Lan (33) Mỹ (827) Đức (68) Thụy Điển (19) Nam Phi (20) Âu Mỹ (231) Malaysia (42) United States of America (228) Nga (21) Đài Loan (69) Indonesia (40) Ý (324)Chiếc Hộp Ánh Trăng: Chương 1
Có khi cô cũng chẳng ngờ đến đối tượng xem mắt mà mình chuẩn bị phớt lờ đi lại chính là người mà cô từng thầm yêu.
Giống hệt như có một cỗ máy thời gian mang cậu đến ngay trước mặt cô vậy khiến cho cô không biết phải làm sao.
“Tớ là Thẩm Điềm.”
“Chu Thận Chi.” Cậu thờ ơ lạnh nhạt đưa tay về phía cô.
Thẩm Điềm mỉm cười nhưng tuyệt nhiên lại mang câu nói “Cậu vẫn còn nhớ tớ chứ? Chúng ta là bạn cùng lớp cấp ba đấy” giấu ngược vào trong.
– —
Yêu đơn phương giống như chiến trường của riêng một người.
Từ lúc bước vào đến khi trở ra, vẫn chỉ là đơn phương độc mã xông vào thế giới của cậu, biến thành hạt bụi rơi xuống trên vách tường giữa cậu.
1. Đầu là học đường sau thành thị, đi hết màn kịch tình cảm thời niên thiếu sẽ mở ra một không gian rộng hơn, đi vào tình tiết thành thị.
2. Yêu đơn phương + Kết hôn trước yêu sau.
3. Song khiết
4. Tiết tấu nhẹ nhàng, thường ngày.
“Anh sẽ mang cho em một tình yêu nồng nhiệt nhất “- Chu Thận Chi
Siêu thị nhà Thẩm Điềm phải mở cửa sớm hơn bình thường nửa tiếng. Cô rửa mặt xong, đeo chiếc cặp vào và đi ra ngoài, vơ lấy ổ bánh mì từ trên bàn xé ra.
Cô hàng xóm đến mua đồ ăn sáng nhìn thấy Thẩm Điềm.
"Tiểu Điềm giỏi thật đấy, thi vào lớp chuyên luôn đúng không?"
"Vâng ạ," Trịnh Tú Vân dúi một hộp sữa vào tay của Thẩm Điềm, "đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên đấy ạ."
Thẩm Điềm trợn trắng mắt.
"Vậy cũng là giỏi lắm rồi." Cô hàng xóm cười nói, "Cái này là con bé nó đang chuẩn bị lội ngược dòng đấy."
"Mẹ nghe thấy chưa?" Thẩm Điềm trách mẹ của mình, cắm ống hút vào hộp rồi đi ra ngoài cửa, bên ngoài học sinh như đang đổ nhau về phía cổng trường Trung học 1. Cô vừa mới ngước mắt nhìn thì đã trông thấy một dáng người cao cao lẫn trong dòng người ấy.
Trong tay cậu cầm một hộp sữa, một tay còn lại thì để vào trong túi quần, trên lưng đeo chiếc cặp, đôi mắt đào hoa nhẹ cụp xuống như thể đang cười nhưng lại không phải, hời hợt lắng nghe anh bạn tròn trĩnh bên cạnh đang thao thao bất tuyệt.
Vô cùng nổi bật bên trong đám đông.
Thẩm Điềm đứng phía sau của cậu.
Cô len lén nhìn lên bóng lưng của cậu, đi theo cậu vào trong trường mãi cho đến lầu dạy học.
Dòng người bắt đầu phân tán, lớp chuyên thì ở bên trên lầu, dòng người đi lên đó cũng chẳng còn đông đúc nữa, tiếng bước chân cũng càng lúc càng rõ ràng hơn. Anh bạn tròn trĩnh Trần Vận Lương đang khoác tay lên vai Chu Thận Chi đột nhiên quay đầu nhìn về sau.
Tim Thẩm Điềm bất chợt đập nhanh một nhịp.
Đôi mắt đang nhìn thẳng vào Trần Vận Lương.
Cô đứng ngẩn người tại chỗ.
Hai người nhìn nhau độ tầm hai giây, cô cắn chặt ống hút, nói: "Nhường đường đi ạ."
Dứt câu, cô nhanh chóng vội vượt qua mặt hai con người ấy, cậu quay nửa người né sang, hộp sữa mà cô đang cầm giống y hệt với hộp sữa của Chu Thận Chi, cậu trai kia cúi xuống, lướt mắt nhìn qua.
Trần Vận Lương: "Xem ra không chỉ có mỗi mình cậu thích uống cái loại sữa này nhỉ."
- ----
Vừa bước chân vào trong lớp, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, thở ra cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô vừa đi vừa quan sát xung quanh. Đây không phải là lớp mười hai của cô nữa mà là lớp chuyên đấy.
Điều không giống với lớp mười hai, đó chính là các bạn ở lớp chuyên vừa vào lớp thì đã bắt đầu học, bọn họ lập tức vào trạng thái tập trung, im lặng hơn rất nhiều. Cô lại có chút ngại nên vẫn đứng im bên ngoài cửa lớp mấy giây.
Con đường hành lang dài chợt vang lên tiếng bước chân, nam sinh dáng người cao cao kia cùng người bạn tròn trĩnh bên cạnh đi qua hành lang. Từ cửa sau bước vào, một bạn nữ sinh thắt tóc đuôi sam ngồi ở bàn cuối đang chống cằm giải đề, trông thấy cậu vội nghiêng đầu mỉm cười.
Chu Thận Chi treo xong cặp, ngồi vào bên cạnh bạn nữ đó.
Nữ sinh ấy tên là Tần Mạch, là học sinh đứng thứ hai của khối.
Thẩm Điềm vô thức khều khều quai cặp của mình.
"Thẩm Điềm?" Giáo viên chủ nhiệm Triệu Tuyên Thành bước lên bục giảng: "Đứng ngơ ra đấy làm gì? Tìm chỗ ngồi đi em."
Thẩm Điềm gật đầu với thầy chủ nhiệm.
"Thầy ơi, em ngồi ở đâu ạ?"
Triệu Tuyên Thành nhìn xuống bên dưới, các bạn khác ở trong lớp lúc này mới để ý đến Thẩm Điềm. Trong thời cấp ba đầy hỗn loạn này, từ một lớp bình thường mà thi được vào lớp chuyên cũng chỉ có mỗi Thẩm Điềm nhưng thành tích thì cũng không phải quá xuất sắc. Sau khi cả đám học bá nhìn ra thực lực của cô, tất cả đều chẳng có chút phản ứng bất ngờ nào.
Sự hiếu kỳ chỉ duy trì được trong một giây.
Dãy hai bàn cuối cùng có một bạn nữ giơ tay lên, nói: "Thầy ơi, chỗ em vẫn còn trống, để bạn mới ngồi cùng em đi ạ."
"Được thôi, Thẩm Điềm, em vào ngồi bên cạnh Tào Lộ đi." Triệu Tuyên Thành gật đầu.
Thẩm Điềm "ừm" một tiếng rồi đi về hướng của Tào Lộ, Tào Lộ ngồi bàn cuối dãy hai còn Chu Thận Chi ở dãy một, cô chỉ cách Chu Thận Chi một lối đi mà thôi.
Suốt quãng đường đi, Thẩm Điềm chẳng dám liếc mắt nhìn quanh. Đến chỗ ngồi của mình, cô lấy sách trong cặp ra, nở một nụ cười với Tào Lộ: "Cảm ơn đã thu nhận tớ nha."
Lượt xem: 795
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ
Số chương: 99/99

Để lại một bình luận