Malaysia (42) Âu Mỹ (226) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Hà Lan (26) Ý (324) Thụy Sĩ (19) Brazil (36) Thụy Điển (19) Đài Loan (68) Úc (46) Việt Nam (2813) Anh (450) Trung quốc (190) Tây Ban Nha (98) Mỹ (825) Philippines (160) Japan (51) United States of America (228) Nam Phi (20) Nga (21) Argentina (18) Thái Lan (378) Hàn Quốc (235) China (25) Ấn Độ (106) Hồng Kông (195) Bỉ (28) Đức (68) Canada (100) Indonesia (40) Pháp (388) Ba Lan (33) Nhật Bản (684) Mexico (33) More (27)Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau: Chương 1
Thanh xuân của tôi, có một người luôn bước phía sau, lặng lẽ chờ đợi…
Tống Nhược Hàm — cô gái có thân hình mũm mĩm, luôn đội mũ lưỡi trai và đeo cặp kính dày cộp. Không nổi bật, không xinh đẹp, nhưng lại mang một bí mật không ai biết: khả năng thấy quá khứ người khác.
Cô từng là kẻ bị bắt nạt. Nhưng sau cùng, bằng chính năng lực đặc biệt ấy, cô ấy không chỉ tự bảo vệ được mình … mà còn nhìn thấu được thế giới tàn nhẫn đằng sau những nụ cười gượng gạo.
Thanh xuân của cô có hai người con trai.
Một người là Chu Cảnh Huy – bạn thân từ thuở nhỏ, luôn gọi cô là “heo con” với giọng điệu trêu chọc, nhưng chưa từng rời bỏ cô dù chỉ một lần.
Một người là Lục Trạch Dương – thiếu niên định nhảy lầu hôm ấy, mang trong lòng vô vàn tổn thương và những ký ức bị chôn kín dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.
Ba người. Một nhóm chat. Một thanh xuân không thể quay lại.
Rồi một ngày, một lá thư không đến được tay người nhận. Một người rời đi. Một người giấu lòng mình… Và một người mãi đứng nơi ngã rẽ, chẳng biết nên bước tiếp hay quay đầu.
Nhiều năm sau, cô trở về nước với tư cách là một vị bác sĩ tâm lý, xinh đẹp và trưởng thành hơn bao giờ hết. Nhưng có những ký ức trong quá khứ chưa từng buông tha cho cô.
Một người vẫn ở đó — dịu dàng, bao dung.
Một người khác — đã thành công, nổi tiếng… nhưng đôi mắt vẫn ẩn giấu nỗi cô đơn.
Giữa những hiểu lầm, lỡ làng và những ký ức chưa kịp rõ ràng, liệu Nhược Hàm có đủ can đảm để nhận rả:
“Người mình từng tìm kiếm… thật ra luôn ở ngay phía sau mình.”
Tôi chỉ là Tống Nhược Hàm — một cô gái mập mạp, trầm tính, hay đội mũ lưỡi trai và luôn đeo kính.
Nhưng tôi có một bí mật.
Tôi có thể nhìn thấy quá khứ của người khác.
Không phải toàn bộ cuộc đời họ, mà chỉ là những lát cắt — những mảnh ký ức nhỏ vụn xuất hiện khi tôi nhìn vào mắt họ đủ lâu. Một trận cãi nhau với mẹ. Một lần trốn học vì quá mệt mỏi. Một ánh mắt hoảng sợ khi bị ai đó tát.
Tôi từng bị bắt nạt. Nhưng sau khi vô tình nhìn thấy quá khứ của một trong số họ — một người luôn tỏ ra ngạo mạn nhưng lại từng run rẩy dưới gầm bàn vì ba mẹ đánh đập — tôi bắt đầu hiểu: người ta chỉ mạnh mẽ khi nghĩ không ai biết họ yếu đuối ở đâu.
Và tôi, biết.
Từ đó, tôi chẳng cần đánh nhau, cũng không cần lớn tiếng. Tôi chỉ cần nhìn. Và đôi khi, gửi một mảnh giấy nặc danh.
Tôi trở thành "người khó đọc" trong mắt cả lớp. Không ai chơi thân, cũng chẳng ai dám chạm vào.
Chỉ trừ một người.
Chu Cảnh Huy.
Cậu ấy là người duy nhất vẫn hay cười khi gọi tôi là "heo con", vẫn giành lấy chai nước ngọt tôi thích khi căn-tin chỉ còn một chai, vẫn hằng ngày chở tôi đi học, dù xe đạp đã sắp gãy vì trọng lượng cộng dồn của cả hai.
Tôi từng hỏi: "Không sợ tớ làm gãy yên xe à?" Cảnh Huy chỉ nhún vai, cười toe: "Có gãy thì cũng là yên xe gãy, chứ không phải tình bạn gãy."
Câu đó… lúc ấy nghe ngố ngố. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn nhớ rất kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lượt xem: 229
Thể loại: Ngôn Tình, Tiểu Thuyết, Truyện Chữ
Số chương: 18/18

Để lại một bình luận