Cô Ấy Quá Ngọt Ngào: Chương 1
“Cô Ấy Quá Ngọt Ngào” là một tiểu thuyết ngôn tình hiện đại của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái, kể về câu chuyện tình yêu đầy biến động giữa Tô Hà và Tạ Lâu. Tô Hà từng điên cuồng theo đuổi Tạ Lâu trong những năm tháng trung học, nhưng anh không hề động lòng. Sau đó, gia đình Tô Hà gặp biến cố, kinh tế suy sụp, buộc cô phải thôi học và rời xa cuộc sống trước đây. Nhiều năm sau, tại trường đại học, Tô Hà và Tạ Lâu tình cờ gặp lại nhau. Lúc này, Tô Hà đã trở nên tự ti, không còn dám bày tỏ tình cảm với Tạ Lâu như trước.
Ngược lại, Tạ Lâu bắt đầu nhận ra tình cảm của mình và quyết tâm theo đuổi cô. Tạ Lâu yêu Tô Hà đến mức cực đoan và cố chấp, không chấp nhận bất kỳ ai khác tiếp cận cô. Anh sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ và giữ cô bên mình. Truyện mang đến những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn và cả những mâu thuẫn nội tâm của hai nhân vật chính. Qua đó, độc giả sẽ cảm nhận được sự trưởng thành trong tình yêu và cuộc sống của Tô Hà và Tạ Lâu. Đọc ngay “Cô Ấy Quá Ngọt Ngào” để theo dõi hành trình từ mối tình đơn phương đến tình yêu ngọt ngào giữa Tô Hà và Tạ Lâu.
Những năm trước đây, ngưỡng đầu vào của sinh viên tự do là quá thấp, bằng cấp vàng càng thấp đến nỗi chủ yếu ghi danh là có thể qua. Nhưng hai năm nay trở lại đây lại là một câu chuyện khác. Ngưỡng đầu vào cho các kỳ thi tự do là rất cao, sau khi thi đậu phải mất một thời gian dài để bồi dưỡng, lại không phải chỉ lấy một quyển sách là được, do đó bằng tốt nghiệp càng ngày càng được các công ty công nhận.
Mà lớp cho sinh viên tự do ở Đại học Hải Thành lại là nhân tài kiệt xuất trong đó. Đa số xí nghiệp sẽ an bài những nhân viên cần bồi dưỡng rồi ném tới lớp tự do ở Đại học Hải Thành.
Thật tốt cho một lớp ""vàng""..
Người đến nộp học phí thật sự rất nhiều nhưng may mắn thay lại phân ra thành mấy đợt. Sau khi Tô Hà cùng Ôn Mạn tách nhau ra để nộp học phí xong, nhận được chìa khóa của ký túc xá rồi mới tung tăng xuống lầu.
Mới vừa đi đến đầu cầu thang liền nghe thấy một tiếng ầm ĩ lớn, Ôn Mạn tò mò mà ló đầu qua: "Làm sao vậy làm sao vậy?"
Không biết từ khi nào mà hành lang đã tụ tập một đống người đi qua đi lại, dường như là đang xem náo nhiệt.
Liếc mắt một cái chỉ thấy được cái gáy của một nam sinh, mà phía trước hắn là một cô nữ sinh đang đứng. Khuôn mặt của cô nữ sinh kia bị chắn hơn phân nửa nhưng vẫn còn chừa ra nửa khuôn mặt còn lại. Có thể thấy được đây là một khuôn mặt thanh tú, hồn nhiên tươi trẻ.
Khuôn mặt thanh tú như thế nhưng giây tiếp theo lại giơ tay lên, hung hăng cho nam sinh kia một cái tát...
"Chát——" một tiếng, cực kì giòn giã.
Đám đông ngay lập tức bắt đầu ồn ào. Tiếng cười hết đợt này đến đợt khác.
" Đàn anh Tạ, cảm giác như thế nào?" Còn có giọng điệu châm chọc truyền đến.
Tô Hà nghe được từ Tạ liền có chút hoảng hốt.
Ôn Mạn à lên một tiếng rồi mới cười mà nói rằng: "Gút mắc tình cảm sao?"
Mới vừa nói xong thì đám người kia cũng tản ra. Nam sinh bị vây bên trong kia đang xoa xoa khóe môi, lười biếng mà nhướng mày rồi đi về phía bên này. Một nam sinh khác cũng theo sát bên cạnh.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bốn mắt nhìn nhau.
Trong đầu Tô Hà chợt ầm vang một tiếng, sét đánh đùng đùng như sấm rung động.
Tạ Lâu cũng sửng sốt nhưng so với Tô Hà đang trố mắt thì anh chỉ nhíu mày, đôi mắt hẹp dài như là đang suy nghĩ...
Đây là ai.
Có chút quen thuộc sao?
"Tô... Tô...." Trần Diệu đi bên cạnh anh giơ ngón tay thon dài rồi chỉ vào Tô Hà, Tô nửa ngày cũng không thốt được cái tên ở phía sau.
Tô Hà quyết định xoay người rời đi, nhanh chóng lẫn vào trong đám người.
Đầu ngón tay khẽ run lên.
*
Ôn Mạn đuổi theo Tô Hà, mặc dù không lên tiếng nhưng cũng thử thăm dò cô.
Tô Hà đi dọc theo bên hồ, siết chặt sách vở vào trong ngực, suy nghĩ lang thang mà chẳng có mục tiêu. Cho đến khi Ôn Mạn dẫm lên một viên gạch suýt chút nữa là ngã thì Tô Hà mới duỗi tay đỡ một phen. Lúc này cô mới chân chính thanh tỉnh.
Ôn Mạn xấu hổ cười: "Thiếu chút nữa là chụp ếch rồi..."