VGA 119/??
447 Theo dõi 0
TXT 8/8
974 Theo dõi 0
TXT 26/26
308 Theo dõi 0
AUX 142/142
1089 Theo dõi 0
TXT 43/43
428 Theo dõi 0
TXT 62/62
390 Theo dõi 0
TXT 113/113
1082 Theo dõi 0
VGA 190/??
1134 Theo dõi 0
TXT 93/93
816 Theo dõi 0
TXT 70/70
863 Theo dõi 0
TXT 224/??
811 Theo dõi 0

Ta Ở Cổ Đại Nuôi Nam Nhân
VGA 119/??
447 Theo dõi 0
Sổ Sinh Tử
TXT 8/8
974 Theo dõi 0
Hắc Bì Bút Kí Bản
TXT 26/26
308 Theo dõi 0
Sao Rơi
AUX 142/142
1089 Theo dõi 0
Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục
TXT 43/43
428 Theo dõi 0Cô Vợ Câm: Tổng Tài, Hãy Yêu Đi!: Chương 1
Các bạn đang đọc truyện tại phim79.com. Hãy share, like và để lại comment ở bên dưới các bạn nhé!
Ninh Hinh ngồi trên giường, cô nắm chặt tay mình cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù cả ngày đã mệt mỏi vì buổi hôn lễ, nhưng cô chưa dám thay bộ váy cưới này ra vì Mộ Viên Bách chưa về phòng.
Cạch
Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cô liền chán ghét hẳn.
Mộ Viên Bách nổi tiếng là kẻ lập dị, ít ai chịu được tính anh.
Chỉ vì Mộ gia và Ninh gia có hôn ước được lập từ nhỏ, đáng ra người kết hôn với anh là Ninh Tuyết, nhưng cô ta không chịu kết hôn với kẻ lập dị này, ba cô liền đẩy cô đến đây.
Bởi vì từ nhỏ Ninh Hinh đã không nói chuyện được. Điều đó khiến Ninh gia rất chán ghét cô, chẳng ai công nhận cô là nhị tiểu thư trong nhà cả.
" Ai cho phép cô ngồi trên giường?".
Mộ Viên Bách tức giận hỏi, anh là người có thói quen giữ sạch sẽ, đồ của anh chưa được phép mà có người khác chạm vào anh liền xem thứ đó rất dơ bẩn.
Thấy Mộ Viên Bách tức giận, cô vội ôm váy cưới lên rồi xuống sàn ngồi.
Mộ Viên Bách nhìn người con gái đang ngồi dưới sàn, bộ váy cưới trên người cũng chưa kịp thay ra, anh lướt qua cô.
" Chỉ là một con câm, tại sao tôi phải kết hôn với cô chứ?".
Nói xong anh tiến thẳng vào phòng tắm, đóng cửa một cái thật mạnh.
Ninh Hinh co mình lại, cô dồn bản thân vào góc tường. Từ trước đến nay, sự tồn tại của cô chẳng ai công nhận, đi đến đâu cũng bị người khác ghét bỏ.
Là do cô ghét cuộc sống này?
Hay là do cuộc sống này ghét bỏ cô?
Nghe tiếng chảy nước trong phòng tắm, Ninh Hinh cũng đã mệt, cô tự nghiêng người nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhắm mắt lại.
Cô chỉ muốn chết, hi vọng sau khi kết thúc cuộc hôn nhân này.
Cô có thể chết.
...
Mộ Viên Bách tắm xong liền đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông, nhìn ngang nhìn dọc thấy cô nằm dưới sàn nhà.
Chậc.
Mộ Viên Bách chậc lưỡi một cái, sau đó đến tủ lấy quần áo mặc vào, anh nhìn chiếc giường cô đã ngồi lên, chán ghét quay lưng đi.
Muốn ngủ, cứ để cô ngủ ở đây vậy.
Anh đi ra khỏi phòng, lúc đóng cửa cũng chẳng nhẹ nhàng là bao.
Rầm
Tiếng cửa phòng va đập thật mạnh làm cô giật mình. Ninh Hinh ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy ai.
Mộ Viên Bách là người khó tính, lúc nãy cô ngồi trên giường anh như vậy chắc anh không thích rồi.
Ninh Hinh ngồi dậy, cô đi đến chỗ vali đồ của mình. Có lẽ anh cũng không thích cô để đồ chung, nên đành để đồ trong vali luôn vậy.
Ninh Hinh lấy một bộ quần áo ra, cô liền đi vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề trên người ra.
Nước lạnh dội vào người, cô ôm mình ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Hy vọng, hy vọng cô sẽ chết sớm.
Chết sớm để bớt đau khổ.
...
Sáng hôm sau.
Ninh Hinh ở Ninh gia mang thân phận là nhị tiểu thư nhưng những công việc của người hầu cô đều phải làm nên thói quen dậy sớm cũng từ đó mà ra.
Cô xuống nhà, căn nhà này ngoài anh và cô ra chẳng có ai.
Ninh Hinh đi tìm bếp, sau đó lục lọi tủ lạnh xem có gì để nấu đồ ăn sáng được không.
Cuối cùng cũng tìm thấy những thứ cần thiết nấu bữa sáng.
Ninh Hinh loay hoay tìm tạp giề, cô biết mình sống ở đây với tư cách là Mộ thiếu phu nhân, nhưng Mộ Viên Bách và Mộ gia hoàn toàn không công nhận cô.
Chỉ vì cô bị câm, cô là một Ninh Hinh vô dụng.
Nghĩ đến đây, Ninh Hinh lòng đầy chua chát, cô cố nén nước mắt vào trong.
Cô tự hỏi, con người đều phải chết, tại sao phải sống làm gì?
...
Ninh Hinh nấu bữa sáng xong đã là bảy giờ. Cô cũng không biết anh ngủ ở phòng nào, cũng không dám động vào Mộ Viên Bách.
Mộ Viên Bách là tên lập dị, nổi tiếng ở thành phố này không ai không biết.
Nếu cô không cẩn thận chọc anh giận, có lẽ Mộ Viên Bách sẽ lấy cái mạng nhỏ này của cô.
Nghĩ đến đây...Ninh Hinh tự dưng bật cười.
Cô chưa bao giờ dám tự tử, thật ra là không có can đảm.
Liệu...cô có thể mượn tay của anh để kết liễu tính mạng của mình không?
Mộ Viên Bách từ trên lầu đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn. Anh có thói quen sống một mình vì thế cũng không ăn đủ bữa.
Nhìn bàn ăn đã được dọn sẵn, Mộ Viên Bách có chút bất ngờ nhìn Ninh Hinh.
Cô quơ tay quơ chân, sử dụng ngôn ngữ người câm nói chuyện với anh.
[ Anh ăn sáng đi ]
Mộ Viên Bách thấy động tác của cô, anh liền bất mãn.
" Cô câm, nhưng tôi không câm ".
" Nên tôi không hiểu ngôn ngữ của cô ".
-Chương 1+
Cạch
Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cô liền chán ghét hẳn.
Mộ Viên Bách nổi tiếng là kẻ lập dị, ít ai chịu được tính anh.
Chỉ vì Mộ gia và Ninh gia có hôn ước được lập từ nhỏ, đáng ra người kết hôn với anh là Ninh Tuyết, nhưng cô ta không chịu kết hôn với kẻ lập dị này, ba cô liền đẩy cô đến đây.
Bởi vì từ nhỏ Ninh Hinh đã không nói chuyện được. Điều đó khiến Ninh gia rất chán ghét cô, chẳng ai công nhận cô là nhị tiểu thư trong nhà cả.
" Ai cho phép cô ngồi trên giường?".
Mộ Viên Bách tức giận hỏi, anh là người có thói quen giữ sạch sẽ, đồ của anh chưa được phép mà có người khác chạm vào anh liền xem thứ đó rất dơ bẩn.
Thấy Mộ Viên Bách tức giận, cô vội ôm váy cưới lên rồi xuống sàn ngồi.
Mộ Viên Bách nhìn người con gái đang ngồi dưới sàn, bộ váy cưới trên người cũng chưa kịp thay ra, anh lướt qua cô.
" Chỉ là một con câm, tại sao tôi phải kết hôn với cô chứ?".
Nói xong anh tiến thẳng vào phòng tắm, đóng cửa một cái thật mạnh.
Ninh Hinh co mình lại, cô dồn bản thân vào góc tường. Từ trước đến nay, sự tồn tại của cô chẳng ai công nhận, đi đến đâu cũng bị người khác ghét bỏ.
Là do cô ghét cuộc sống này?
Hay là do cuộc sống này ghét bỏ cô?
Nghe tiếng chảy nước trong phòng tắm, Ninh Hinh cũng đã mệt, cô tự nghiêng người nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhắm mắt lại.
Cô chỉ muốn chết, hi vọng sau khi kết thúc cuộc hôn nhân này.
Cô có thể chết.
...
Mộ Viên Bách tắm xong liền đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông, nhìn ngang nhìn dọc thấy cô nằm dưới sàn nhà.
Chậc.
Mộ Viên Bách chậc lưỡi một cái, sau đó đến tủ lấy quần áo mặc vào, anh nhìn chiếc giường cô đã ngồi lên, chán ghét quay lưng đi.
Muốn ngủ, cứ để cô ngủ ở đây vậy.
Anh đi ra khỏi phòng, lúc đóng cửa cũng chẳng nhẹ nhàng là bao.
Rầm
Tiếng cửa phòng va đập thật mạnh làm cô giật mình. Ninh Hinh ngồi dậy, nhìn xung quanh không thấy ai.
Mộ Viên Bách là người khó tính, lúc nãy cô ngồi trên giường anh như vậy chắc anh không thích rồi.
Ninh Hinh ngồi dậy, cô đi đến chỗ vali đồ của mình. Có lẽ anh cũng không thích cô để đồ chung, nên đành để đồ trong vali luôn vậy.
Ninh Hinh lấy một bộ quần áo ra, cô liền đi vào phòng tắm, cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề trên người ra.
Nước lạnh dội vào người, cô ôm mình ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Hy vọng, hy vọng cô sẽ chết sớm.
Chết sớm để bớt đau khổ.
...
Sáng hôm sau.
Ninh Hinh ở Ninh gia mang thân phận là nhị tiểu thư nhưng những công việc của người hầu cô đều phải làm nên thói quen dậy sớm cũng từ đó mà ra.
Cô xuống nhà, căn nhà này ngoài anh và cô ra chẳng có ai.
Ninh Hinh đi tìm bếp, sau đó lục lọi tủ lạnh xem có gì để nấu đồ ăn sáng được không.
Cuối cùng cũng tìm thấy những thứ cần thiết nấu bữa sáng.
Ninh Hinh loay hoay tìm tạp giề, cô biết mình sống ở đây với tư cách là Mộ thiếu phu nhân, nhưng Mộ Viên Bách và Mộ gia hoàn toàn không công nhận cô.
Chỉ vì cô bị câm, cô là một Ninh Hinh vô dụng.
Nghĩ đến đây, Ninh Hinh lòng đầy chua chát, cô cố nén nước mắt vào trong.
Cô tự hỏi, con người đều phải chết, tại sao phải sống làm gì?
...
Ninh Hinh nấu bữa sáng xong đã là bảy giờ. Cô cũng không biết anh ngủ ở phòng nào, cũng không dám động vào Mộ Viên Bách.
Mộ Viên Bách là tên lập dị, nổi tiếng ở thành phố này không ai không biết.
Nếu cô không cẩn thận chọc anh giận, có lẽ Mộ Viên Bách sẽ lấy cái mạng nhỏ này của cô.
Nghĩ đến đây...Ninh Hinh tự dưng bật cười.
Cô chưa bao giờ dám tự tử, thật ra là không có can đảm.
Liệu...cô có thể mượn tay của anh để kết liễu tính mạng của mình không?
Mộ Viên Bách từ trên lầu đi xuống đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn. Anh có thói quen sống một mình vì thế cũng không ăn đủ bữa.
Nhìn bàn ăn đã được dọn sẵn, Mộ Viên Bách có chút bất ngờ nhìn Ninh Hinh.
Cô quơ tay quơ chân, sử dụng ngôn ngữ người câm nói chuyện với anh.
[ Anh ăn sáng đi ]
Mộ Viên Bách thấy động tác của cô, anh liền bất mãn.
" Cô câm, nhưng tôi không câm ".
" Nên tôi không hiểu ngôn ngữ của cô ".
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 625
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Thời lượng: 85/85
0
Trọng Tử
TXT 62/62
390 Theo dõi 0
Song Sinh Lém Lỉnh: Kế Hoạch Đưa Mami Về Nhà
TXT 113/113
1082 Theo dõi 0
Đại Lão Gọi Tôi Là Tiểu Tổ Tông
VGA 190/??
1134 Theo dõi 0
Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang
TXT 93/93
816 Theo dõi 0
Mỹ Nhân Khó Gả
TXT 70/70
863 Theo dõi 0
Mỗi Thế Giới Tô Một Lần
TXT 224/??
811 Theo dõi 0Từ khóa: Cô Vợ Câm: Tổng Tài giải trí giải trí tổng hợp Hãy Yêu Đi! link tối cổ nghe gì vlxx vtvgo tv xem gì
Yui Hatano Tú Quỳnh Bảo Linh Nguyễn Huy link tối cổ Viết Linh xem gì Minami Aizawa Đang cập nhật Kana Momonogi vlxx Tâm An nghe gì Anh Sa Nguyễn Thành vtvgo tv Miu Shiromine Nguyễn Hoa iptv m3u8 Yua Mikami Quàng A Tũn Hồng Nhung Min Do-yoon Ai Sayama Đình Soạn Hà Thu Đình Huy Suzu Honjo Mayuki Ito Karen Yuzuriha phim79 vl79 Momo Sakura radiotruyen Đình Duy truyenngontinh Đình Soạn Thanh Mai Kim Thanh Thu Huệ giải trí tổng hợp Tuấn Anh Cô Úc giải trí Yu Shinoda truyen79.xyz
phim79.com