Phiêu Lưu (3182) Đô Thị (5703) Audio (10494) Supernatural (1328) Tình Cảm (2075) Big Boobs (1513) Manhwa (3527) Xuyên Không (3655) Bí Ẩn (1893) Hentai (3368) Cổ Đại (3436) Manhua (4037) Sắc Hiệp (1288) Adult (8449) Huyền Huyễn (2264) Trọng Sinh (1230) Đam Mỹ (4405) Hình Sự (1253) School Life (2126) Viễn Tưởng (4325) Hài VL (1913) Hài Hước (6482) Oneshot (2981) Slice of Life (1286) Truyện Ma (2462) Hành Động (6518) Shoujo (1487) Truyện Chữ (16057) Ngôn Tình (17437) Manga (20921) Kinh Dị (2511) VLXX (20970) Truyện Màu (7339) Tâm Lý (1254) Chính Kịch (6711)
Japan (51) Đức (68) Ấn Độ (106) Nhật Bản (779) United States of America (228) Ý (340) Malaysia (42) Nam Phi (19) Đài Loan (69) Úc (46) Brazil (36) Mexico (33) Thái Lan (380) Anh (451) Hà Lan (26) Philippines (160) Âu Mỹ (255) Canada (101) Ba Lan (33) Bỉ (28) Thụy Điển (19) Tây Ban Nha (98) Argentina (18) Thổ Nhĩ Kỳ (27) Thụy Sĩ (19) Indonesia (40) China (31) Mỹ (827) Việt Nam (2812) Trung quốc (210) Nga (21) More (27) Hàn Quốc (245) Hồng Kông (197) Pháp (388)
Công Chúa Của Ta Trọng Sinh: Chương 1
Bạn đang đọc truyện Công Chúa Của Ta Trọng Sinh của tác giả Hoặc Hứa Hữu Nhất Thiên. Lục Khải Phái dù đã chết cũng không thể nào tin được người mà nàng gần gũi và tin tưởng nhất lại sát hại mình. Nàng hối hận. Hối hận vì đã gặp Kỳ Dương công chúa. Càng hối hận […]
123456789101112131415161718192021222324252627282930313233343536373839404142434445464748495051525354555657585960616263646566676869707172737475767778798081828384858687888990919293949596979899100101102103104105106107108109110111112113114115116117118119120121122123124125126127128129130131132133134135136137138139140141142143144145146147148149
Quyển thượng: May mắn tương phùng, tiền duyên lại nối tiếp
Chương 1: Thích cái gì nhất?
Vào lúc chạng vạng, khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời mờ dần đi, dinh phủ to lớn của Kỳ Dương công chúa lại trở nên hoang vắng, chỉ có chính điện đèn đuốc sáng trưng.
Kỳ Dương công chúa ngồi ngay ngắn ở trong chính điện, trước mặt là một bàn ăn đã sớm lạnh thấu, hai đôi chén đũa sạch sẽ như mới, chứng tỏ người trên bàn vẫn chưa động đến thức ăn.. Truyện Võng Du
Hiển nhiên, người Kỳ Dương công chúa chờ còn chưa trở về, thế nhưng sắc mặt nàng lại bát phong bất động [1], không thấy chút nào nôn nóng không kiên nhẫn. Nàng liền như vậy lặng nhìn khoảng sân trống trải ngoài đình viện, ánh mắt thâm thúy không biết suy nghĩ điều gì.
[1] Bát phong bất động: tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người, gồm: Lợi, Suy, Hủy, Dự, Xưng, Cơ, Khổ, Lạc. Nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động. Ở đây, ý chỉ Kỳ Dương không hề dao động.
Nữ quan Chỉ Đinh bên người của công chúa rốt cuộc nhìn không nỗi nữa, tiến lên khuyên bảo: "Điện hạ, thời gian không còn sớm, phò mã hôm nay chỉ sợ sẽ không tới."
Kỳ Dương nghe vậy cũng chưa dời mắt, vẫn ngồi ngay ngắn như lúc ban đầu, chỉ nhìn sâu bóng đêm bên ngoài điện, không nói một lời.
Chỉ Đinh liền biết, nói cái gì đều là dư thừa. Điện hạ nhà nàng không biết từ khi nào mà nụ cười trên mặt càng ngày càng ít, dần dần trở nên trầm mặc, trở nên thâm trầm, cũng trở nên cố chấp lên. Từ đó đến nay, nàng là người bồi điện hạ lớn lên, thế nhưng nàng cũng không biết điện hạ hiện tại suy nghĩ cái gì.
Sự thay đổi này đến tột cùng là từ khi nào bắt đầu? Chỉ Đinh không thể không nhớ lại một cách chi tiết, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ đến là sau khi điện hạ cùng phò mã thành hôn. Có lẽ là sau đại hôn một năm? Có lẽ là nửa năm? Cũng có lẽ chỉ là một tháng sau khi thành hôn, điện hạ nhà nàng bỗng nhiên liền trầm mặc, cho tới bây giờ vội vàng mấy năm, liền tìm không thấy bộ dáng ngây thơ vui vẻ lúc trước.
Ai ai cũng nói sau khi thành thân đều phải nên trưởng thành, có lẽ điện hạ nhà nàng cũng trưởng thành đi. Chỉ là không biết vì sao, nàng nhìn điện hạ trầm mặc như vậy luôn cảm giác có chút đau lòng...
Đêm dần tối, nhưng Chỉ Đinh đã lầm, phò mã đêm nay lại quay về.
Từ sau đại hôn không lâu, Kỳ Dương công chúa mạc danh liền ghét phò mã. Mới đầu phò mã còn luôn đến phủ công chúa, hy vọng có thể khiến công chúa hồi tâm chuyển ý. Nhưng về sau, địa vị của phò mã ở trong triều ngày càng củng cố, hắn liền ít đến. Chờ đến sau phò mã lại bí mật cùng Tam hoàng tử đáp thượng tuyến, liền càng ít xuất hiện ở phủ công chúa. Cho tới bây giờ, lần cuối hắn xuất hiện ở phủ công chúa đã là chuyện của tháng trước.
Không một ai biết vì sao đêm nay Kỳ Dương công chúa đột nhiên tuyên triệu phò mã, nhưng chuyện khó gặp này đã xảy ra, đừng nói là người trong phủ công chúa cảm thấy ngạc nhiên, phò mã Lục Khải Thành cũng đồng dạng kinh ngạc. Cho nên, ngay cả khi sắc trời đã tối khi hắn đi ra từ phủ Tam hoàng tử, hắn vẫn vội vã trở về.
Vào chính điện, nhìn thấy một bàn thức ăn nguội lạnh, Lục Khải Thành kinh ngạc nhướng mày.
Một bên Chỉ Đinh rất có ánh mắt nói: "Phò mã rốt cuộc đã trở lại, điện hạ chờ ngài hồi lâu. Bàn ăn này cũng đã nguội, để người đi xuống thay mới vậy." Chúng tỳ nữ vừa nói vừa tiếp đón, thực mau liền mang thức ăn nguội lạnh trên bàn đều đem đi rồi.
Chỉ chừa một bầu rượu, là Kỳ Dương công chúa tự tay ấn bầu rượu lưu lại, Lục Khải Thành cùng Chỉ Đinh cũng đều không để ý.
Chờ người trong chính điện đều đi rồi, Lục Khải Thành mới hướng về phía Kỳ Dương vi hành thi lễ, hỏi: "Công chúa điện hạ đêm nay hảo hứng thú, chỉ là không biết đột nhiên tuyên triệu thần là có chuyện gì?"
Thời gian mấy năm sớm đã bào mòn sự kiên nhẫn của Lục Khải Thành. Cho dù Kỳ Dương công chúa vừa xuất thân cao quý vừa sinh ra đã mỹ mạo, nhưng mà mỹ nhân này đối chính mình không coi ra gì, vô luận như thế nào cũng lấy lòng không được, theo thời gian, nam nhân liền cũng dần dần mất kiên nhẫn. Huống chi, hiện giờ địa vị của hắn trong triều củng cố, mặc dù không phải nhất hô bá ứng, nhưng cũng không hề sợ một công chúa như nàng!
Kỳ Dương cũng không đếm xỉa lời nói thẳng thắn, không khách khí của Lục Khải Thành, nàng rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía người ở trước mắt. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua xem nghiêm túc như vậy, ánh mắt ở trên mặt hắn từng tấc từng tấc lướt qua. Từ thiếu niên đến thanh niên, đã từng là thiếu niên tuấn mỹ mà khó phân là nam hay nữ, bây giờ đường nét trên mặt cứng rắn và sắc sảo vài phần, trở nên có chút góc cạnh rõ ràng, nhưng phảng phất vẫn có dáng dấp như trước đây tám phần.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, đôi mắt đen thâm trầm của Kỳ Dương dần dần xuất hiện ra cảm xúc hỗn độn. Nhưng trước khi Lục Khải Thành từ trong mắt nàng nhìn ra chút gì, cảm xúc cuồn cuộn lúc nãy lại trong nháy mắt thu lại, nhanh đến mức làm người cơ hồ tưởng là ảo giác.
Lục Khải Thành mạc danh có chút không được tự nhiên, đáy lòng cũng cảm giác có chút không ổn, vì thế lại lần nữa mở miệng kêu: "Điện hạ?"
Kỳ Dương rốt cuộc thu hồi ánh mắt, hơi hơi nâng lên cằm, vẫn là dáng vẻ kiêu căng như lúc trước. Nàng dùng ánh mắt hướng về phía ghế đối diện, ngữ khí như cũ là bình bình đạm đạm: "Ngồi đi."
-Chương 1+
Chương 1: Thích cái gì nhất?
Vào lúc chạng vạng, khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời mờ dần đi, dinh phủ to lớn của Kỳ Dương công chúa lại trở nên hoang vắng, chỉ có chính điện đèn đuốc sáng trưng.
Kỳ Dương công chúa ngồi ngay ngắn ở trong chính điện, trước mặt là một bàn ăn đã sớm lạnh thấu, hai đôi chén đũa sạch sẽ như mới, chứng tỏ người trên bàn vẫn chưa động đến thức ăn.. Truyện Võng Du
Hiển nhiên, người Kỳ Dương công chúa chờ còn chưa trở về, thế nhưng sắc mặt nàng lại bát phong bất động [1], không thấy chút nào nôn nóng không kiên nhẫn. Nàng liền như vậy lặng nhìn khoảng sân trống trải ngoài đình viện, ánh mắt thâm thúy không biết suy nghĩ điều gì.
[1] Bát phong bất động: tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người, gồm: Lợi, Suy, Hủy, Dự, Xưng, Cơ, Khổ, Lạc. Nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động. Ở đây, ý chỉ Kỳ Dương không hề dao động.
Nữ quan Chỉ Đinh bên người của công chúa rốt cuộc nhìn không nỗi nữa, tiến lên khuyên bảo: "Điện hạ, thời gian không còn sớm, phò mã hôm nay chỉ sợ sẽ không tới."
Kỳ Dương nghe vậy cũng chưa dời mắt, vẫn ngồi ngay ngắn như lúc ban đầu, chỉ nhìn sâu bóng đêm bên ngoài điện, không nói một lời.
Chỉ Đinh liền biết, nói cái gì đều là dư thừa. Điện hạ nhà nàng không biết từ khi nào mà nụ cười trên mặt càng ngày càng ít, dần dần trở nên trầm mặc, trở nên thâm trầm, cũng trở nên cố chấp lên. Từ đó đến nay, nàng là người bồi điện hạ lớn lên, thế nhưng nàng cũng không biết điện hạ hiện tại suy nghĩ cái gì.
Sự thay đổi này đến tột cùng là từ khi nào bắt đầu? Chỉ Đinh không thể không nhớ lại một cách chi tiết, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ đến là sau khi điện hạ cùng phò mã thành hôn. Có lẽ là sau đại hôn một năm? Có lẽ là nửa năm? Cũng có lẽ chỉ là một tháng sau khi thành hôn, điện hạ nhà nàng bỗng nhiên liền trầm mặc, cho tới bây giờ vội vàng mấy năm, liền tìm không thấy bộ dáng ngây thơ vui vẻ lúc trước.
Ai ai cũng nói sau khi thành thân đều phải nên trưởng thành, có lẽ điện hạ nhà nàng cũng trưởng thành đi. Chỉ là không biết vì sao, nàng nhìn điện hạ trầm mặc như vậy luôn cảm giác có chút đau lòng...
Đêm dần tối, nhưng Chỉ Đinh đã lầm, phò mã đêm nay lại quay về.
Từ sau đại hôn không lâu, Kỳ Dương công chúa mạc danh liền ghét phò mã. Mới đầu phò mã còn luôn đến phủ công chúa, hy vọng có thể khiến công chúa hồi tâm chuyển ý. Nhưng về sau, địa vị của phò mã ở trong triều ngày càng củng cố, hắn liền ít đến. Chờ đến sau phò mã lại bí mật cùng Tam hoàng tử đáp thượng tuyến, liền càng ít xuất hiện ở phủ công chúa. Cho tới bây giờ, lần cuối hắn xuất hiện ở phủ công chúa đã là chuyện của tháng trước.
Không một ai biết vì sao đêm nay Kỳ Dương công chúa đột nhiên tuyên triệu phò mã, nhưng chuyện khó gặp này đã xảy ra, đừng nói là người trong phủ công chúa cảm thấy ngạc nhiên, phò mã Lục Khải Thành cũng đồng dạng kinh ngạc. Cho nên, ngay cả khi sắc trời đã tối khi hắn đi ra từ phủ Tam hoàng tử, hắn vẫn vội vã trở về.
Vào chính điện, nhìn thấy một bàn thức ăn nguội lạnh, Lục Khải Thành kinh ngạc nhướng mày.
Một bên Chỉ Đinh rất có ánh mắt nói: "Phò mã rốt cuộc đã trở lại, điện hạ chờ ngài hồi lâu. Bàn ăn này cũng đã nguội, để người đi xuống thay mới vậy." Chúng tỳ nữ vừa nói vừa tiếp đón, thực mau liền mang thức ăn nguội lạnh trên bàn đều đem đi rồi.
Chỉ chừa một bầu rượu, là Kỳ Dương công chúa tự tay ấn bầu rượu lưu lại, Lục Khải Thành cùng Chỉ Đinh cũng đều không để ý.
Chờ người trong chính điện đều đi rồi, Lục Khải Thành mới hướng về phía Kỳ Dương vi hành thi lễ, hỏi: "Công chúa điện hạ đêm nay hảo hứng thú, chỉ là không biết đột nhiên tuyên triệu thần là có chuyện gì?"
Thời gian mấy năm sớm đã bào mòn sự kiên nhẫn của Lục Khải Thành. Cho dù Kỳ Dương công chúa vừa xuất thân cao quý vừa sinh ra đã mỹ mạo, nhưng mà mỹ nhân này đối chính mình không coi ra gì, vô luận như thế nào cũng lấy lòng không được, theo thời gian, nam nhân liền cũng dần dần mất kiên nhẫn. Huống chi, hiện giờ địa vị của hắn trong triều củng cố, mặc dù không phải nhất hô bá ứng, nhưng cũng không hề sợ một công chúa như nàng!
Kỳ Dương cũng không đếm xỉa lời nói thẳng thắn, không khách khí của Lục Khải Thành, nàng rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía người ở trước mắt. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua xem nghiêm túc như vậy, ánh mắt ở trên mặt hắn từng tấc từng tấc lướt qua. Từ thiếu niên đến thanh niên, đã từng là thiếu niên tuấn mỹ mà khó phân là nam hay nữ, bây giờ đường nét trên mặt cứng rắn và sắc sảo vài phần, trở nên có chút góc cạnh rõ ràng, nhưng phảng phất vẫn có dáng dấp như trước đây tám phần.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, đôi mắt đen thâm trầm của Kỳ Dương dần dần xuất hiện ra cảm xúc hỗn độn. Nhưng trước khi Lục Khải Thành từ trong mắt nàng nhìn ra chút gì, cảm xúc cuồn cuộn lúc nãy lại trong nháy mắt thu lại, nhanh đến mức làm người cơ hồ tưởng là ảo giác.
Lục Khải Thành mạc danh có chút không được tự nhiên, đáy lòng cũng cảm giác có chút không ổn, vì thế lại lần nữa mở miệng kêu: "Điện hạ?"
Kỳ Dương rốt cuộc thu hồi ánh mắt, hơi hơi nâng lên cằm, vẫn là dáng vẻ kiêu căng như lúc trước. Nàng dùng ánh mắt hướng về phía ghế đối diện, ngữ khí như cũ là bình bình đạm đạm: "Ngồi đi."
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 697
Thể loại: Bách Hợp, Cổ Đại, Ngôn Tình, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Số chương: 149/149
0
Từ khóa: Công Chúa Của Ta Trọng Sinh truyenhoan

Để lại một bình luận