Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Cung Khuynh Cung Khuynh

TXT 123/123 859 Theo dõi 0

Dịu Dàng Trong Anh Là Em: Chương 1

Tác giả: Đạm Anh

Độ dài: 14 chương dài + 1 ngoại truyện

Thể loại: hiện đại, học đường

Chuyển ngữ: Sênh Sênh, Icho, Minh Minh, SOLOKAKO

Biên tập: Iris

Giới thiệu

Đường Nam Châu của trường THPT S số 1 là một học sinh cá biệt, từ hút thuốc, uống rượu đến đánh nhau, cái nào cũng đều thành thạo. Mỗi khi nghe đến ba chữ Đường Nam Châu, toàn bộ giáo viên trong trường đều đau đầu vô cùng.

Nhưng chẳng có ai biết rằng, ở lớp chọn có một người con gái, chỉ cần cô bạn ấy nhẹ nhàng nói một câu: “Đường Nam Châu, tớ sợ lắm.”

Đường Nam Châu hạ vũ khí đầu hàng ngay lập tức.

“Ừ, tùy cậu quyết định.”

__

“Anh đứng trên biển rộng lớn, dò mỏ dầu cho quê hương Tổ quốc, mỗi ngày nhìn số liệu, nhìn trời xanh, nhìn biển rộng. Một phút sơ sảy sẽ nhớ tới em, người trong tim anh là em, cùng anh nửa đời còn lại cũng là em.”

– Đường Nam Châu –


Phóng viên Hạ, cậu là người đầu tiên chú ý đến sự tồn tại của nam chính. Phải, quả thậcó hình mẫu. Cậu ấy à, nên miêu tả thế nào nhỉ? Người con trai ấy, mới chỉ 15-16 tuổi đã tỏa sáng khắp nơi, giống như một huyền thoại vậy.”

– Cô gái dũng cảm | Trích dẫn  –

Tống Sa Sa kéo chiếc va-li 20 inch ra ga tàu.

Cuối tháng Tám, thành phố S tựa như cái lò thiêu, hơi nóng phả vào mặt, đâu đâu cũng là mồ hôi.

Cô ngước lên và nheo mắlại kiếm tìm bảng hướng dẫn xe buýt. Tóc đuôi ngựa đen nhánh đung đưa dưới ánh nắng mặt trời, thấp thoáng bóng dáng của con gái đang độ đương thì. Từ bóng người yểu điệu ấy, dường như có thể trông thấy phần cổ trắng ngần. Cuối cùng tóc đuôi ngựa không còn đong đưa nữa, cô gái xách va-li lên xe buýt.

Ga tàu là trạm đầu tiên, trên xe buývẫn còn chỗ trống.

Tống Sa Sa ngồi ở chỗ gần cửa sổ.

Năm phúsau, xe buýbắt đầu lăn bánh.

Tòa nhà cao tầng trùng trùng điệp điệp, quang cảnh hai bên đường rực rỡ sắc màu. Tống Sa Sa ngắm nhìn đến nhập tâm, mãi đến khi điện thoại trong túi xách reo vang, cô mới lấy lại tinh thần và nhận cuộc gọi.

– …Sa Sa ơi, em họ cháu bị viêm dạ dày cấp tính nên cô và chú phải đưa nó vào bệnh viện. Cô để chìa khóa dưới thảm trước cửa cho cháu rồi đấy… Còn bữa tối… cháu có thể tự lo được không? Gần nhà mình có mấy quán cơm đó…

Trong điện thoại xen lẫn tiếng huyên náo, có cảm giác như thời chiến tranh loạn lạc vậy.

Tống Sa Sa trầm ấm đáp:

– Cô không cần lo lắng cho cháu đâu, cháu có thể tự lo cho mình được ạ. Cô và chú cứ yên tâm đưa em họ đi bệnh viện, em ấy quan trọng hơn. Đây cũng là lần thứ hai cháu đến thành phố S rồi mà, cháu vẫn nhớ đường.

Hình như người bên kia thoáng đắn đo, như muốn nói thêm gì đó.

– …Mẹ nó ơi, mau lấy chìa khóa xe đi.

– Đến đây, đến đây. – Âm thanh càng to hơn – Vậy nhé Sa Sa! Có gì nhớ gọi điện cho cô.

Đến trạm sau, Tống Sa Sa xuống xe buýluôn.

Bây giờ đã là 6 giờ chiều.

Cô ngắm nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắdừng lại ở một quán nhỏ.

Quán mì không rộng lắm nhưng làm ăn khá được, tổng cộng có tám chiếc bàn, đã có bảy bàn chậkín. Vừa bước vào quán, gió se se lạnh đã phả vào mặvà cả giọng héto đùng nương theo chiều gió của chủ quán:

– Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách muốn ăn gì?

Tống Sa Sa nhìn lướqua bảng thực đơn gắn trên tường, chọn mì gà thái sợi trông có vẻ ngon nhất.

Chẳng mấy chốc chủ quán đã bưng mì gà thái sợi đến bàn Tống Sa Sa.

Cô lấy đôi đũa từ trong ống ra, tách đũa rồi cẩn thận kiểm tra xem có tước hay không.

Chiếc ti-vi treo tường trong quán đang phábản tin thời sự địa phương.

            “Khoảng 5 giờ 30 phúchiều, mộtai nạn liên hoàn đã xảy ra trên đoạn đường Quảng Lan khiến rấnhiều người bị thương, hiện nay đã được đến bệnh viện cứu chữa…”

Trong một quán mì ồn ào, tin tức này chẳng khác nào nhạc nền vậy, chẳng có ai chú ý đến nó. Chỉ có duy mình Tống Sa nhìn đến nhập tâm, lẳng lặng vừa ăn vừa xem.

Nhưng chính vào lúc đó có tiếng ma sávang lên.

Cái ghế bị kéo ra.

Ngồi đối diện với cô là mộchàng trai có ngoại hình cao to, cúi mặt, giọng nói xen lẫn chúhờ hững lạnh nhạ“Để nhờ”. Sau đó mộchiếc netbook được nhẹ nhàng mở lên, và mộchiếc điện thoại màu đen cũng bị ném lên mặbàn.

Chủ quán mang cho bàn bên cạnh một cái bánhỏ, tiện đường qua đây luôn.

– Ôi, Nam Châu. Lâu lắm rồi mới thấy cháu đến đây.

– Vẫn như cũ ạ. – Chàng trai vẫn không nhìn lên, năm ngón tay mảnh khảnh gõ phím nhanh như chớp.

– Rồi rồi, một bámì thịbò không hành!

Tống Sa Sa không để ý chàng trai ngồi đối diện lắm.

Mộbámì gà sợi nhanh chóng vơi đi một nửa.

Không bao lâu sau mặbàn rung lên, chiếc điện thoại di động màu đen rung liên hồi. Chàng trai ấy vẫn với dáng vẻ biếng nhác như ban đầu, mộtay cầm lên và nhận máy.

Có lẽ chấlượng điện thoại không tốlắm nên âm thanh từ trong điện thoại vang ra dễ khiến người ta chú ý.

– Cảm ơn anh Châu.

Chàng trai gõ phím trên netbook.

Nghe giọng nói khàn khàn có vẻ là người đã có tuổi, cô lại nhìn chàng trai trước mặtrông cũng chỉ 15-16 tuổi mà thôi. Mộtiếng “anh Châu” ấy càng khiến Tống Sa Sa tò mò hơn.

“Cạch” một tiếng.

Netbook bị đóng lại.

Chàng trai lạnh lùng đối diện với ánh mắtò mò của Tống Sa Sa vô cùng thiếu kiên nhẫn.

– Nhìn đủ chưa?

Cô không nhìn tên đó nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn mì của mình, không bao lâu sau lại nghe thấy tiếng gõ bàn phím, lạch cà lạch cạch, nhanh ghê. Cô tăng tốc độ ăn mì, năm phúsau đứng dậy tính tiền chuẩn bị ra về.

Đang định đẩy cửa ra thì từ bên ngoài đã có mộnhóm người khoảng 4-5 người đẩy cửa vào trước. Cái quán nhỏ này thoáng chốc trông có vẻ hơi chậchội.

Mấy người đó tầm 30-40 tuổi, cùng chung mộmục đích, vừa vào gần như đã tập trung vào bóng dáng chàng trai ngồi ở phía góc. Mộngười trong số đó cảm ơn rối rít, còn dúi cho chàng trai đó mộtúi bánh rán, mấy người đi sau cũng làm theo y hệt.

Trên chiếc bàn vuông nhanh chóng chấđầy mấy thứ đồ ăn vặnhư trà sữa, mì lạnh thịnướng, thịxiên nướng, gà rán, vv.

Dường như chàng trai đã thành thói quen, vẻ mặhờ hững, giọng điệu cũng hững hờ không kém.

– Được rồi, tôi biếrồi.

Đó là câu cuối cùng Tống Sa Sa nghe thấy trước khi ra khỏi quán.

Khi cửa quán mì đóng lại, hơi nóng rợn ngợp cả bầu trời như cùng nhau kéo đến.

Tống Sa Sa quệmồ hôi.

– …Nóng chếđược.

Gặp xong, mấy người vừa mới vào quán mì đã đi ra ngoài, hỏi thăm vài người phía bên kia đường…

– Lão Toàn, ở đây.

Người được gọi là “lão Toàn” là một đàn ông trung niên, khóe mắđầy nếp nhăn, trên mặt đầy vẻ dấu vếcủa năm tháng. Ông ta vội vã qua đường và cẩn thận hỏi han:

– Anh Châu đó ở đâu?

– Trong quán chứ đâu.

– Để tôi vào cảm ơn cậu ấy, mấy người đúbao nhiêu tiền?

– Không cần đâu. Lão Toàn à, ông mới đến nên chưa hiểu, anh Châu của thành Phố S bọn tôi không lấy tiền, chỉ cần có lòng là được. Thậra anh Châu này nhỏ tuổi hơn chúng ta nhiều lắm, nếu không tôi đây cũng chẳng gọi một tiếng “anh” với đứa kém tuổi gấp đôi mình đâu.

Mộngười khác cũng nói chen vào:

– Không là sao? Ha ha ha, anh Châu của chúng ta là trùm quản lý ngầm của thành phố này đấy, xứng đáng đảm đương hai chữ ‘anh Châu’ nhé!

– Có anh Châu, đám quản lý kia đã sầu lại càng thêm sầu.

– Ha ha ha ha ha ha ha.



Tống Sa Sa ngoảnh lại nhìn.

Xuyên qua lớp cửa kính, cô trông thấy chàng trai ấy đang thu dọn đồ đạc.

Lão Hán đi vào, đặđĩa rau lên bàn của chàng trai và rồi nhanh chóng đi ra.

Chàng trai thong thả ăn mì.

Hơn 10 giờ tối, cô Tống Lệ của Tống Sa Sa về nhà.

Chị vừa mở cửa đã kêu ‘ối’ lên rồi cấtiếng hỏi:

– Sa Sa, cháu làm gì thế này?

– Cháu tưởng do em họ bị bệnh, cô không làm được việc nhà nên muốn giúp cô dọn dẹp nhà. – Tống Sa Sa đáp.

Tống Lệ vội vàng cướp cái chổi trong tay cô cháu.

– Không cần quét, cũng không cần làm. Cháu đến thành phố S là để học chứ không phải giúp việc. Mấy việc này có cô làm được rồi. Cháu chỉ cần học giỏi là được rồi, bố cháu… – Âm thanh dừng lại – Chỉ cần quéphòng mình thôi. Phòng hơi nhỏ nên có thể cháu sẽ không quen lắm, hay là để cô đổi phòng cho cháu nhé? Đáng lẽ hôm nay phải chuẩn bị mọi thứ thậtốđể đón tiếp cháu, vậy mà con em cháu tham ăn quá nên mới đau bụng, giờ vẫn phải nằm trong viện, chú cháu đang chăm sóc nó. Cô không yên tâm lắm nên mới về xem cháu có cần gì không.

Tống Sa Sa ngoan ngoãn đáp:

– Cháu cảm ơn cô. Tự cháu có thể tự lo cho mình, phòng đẹp lắm. Cháu rấthích.

Tống Lệ khẽ thở dài:

– Con bé này cũng thật là, vốn định bảo chú đến thành phố N đón thế mà cháu lại nhấquyếđòi tự đến đây mộmình. Còn bé đã tự lập thế này khiến cô cũng thấy đau lòng.

Tống Sa Sa nói:

– Cô ơi, cháu thậsự có thể tự chăm sóc mình mà. Cô đừng quá lo cho cháu.

Tống Lệ giơ tay xoa đầu cô.

– Ngày mai phải đến trường làm thủ tục, có cần cô đưa cháu đi cùng không?

Cô lắc đầu:

– Cháu biếđịa chỉ nên cháu có thể tự đi được ạ.

Tống Lệ lại nói tiếp:

– Cô để tiền tiêu vặcủa cháu trên bàn học đấy, có nhìn thấy không?

– Có ạ.

Dường như nhớ đến gì đó, Tống Lệ lại hỏi tiếp:

– Tối nay cháu ăn gì?

Tống Sa Sa đáp:

– Ăn mì gà thái sợi ở quán mì ngay đường cái ạ.

– Thích ăn mì lạnh hả! Để hôm nào cô làm cho cháu. Em cháu khen tay nghề nấu nướng của cô lắm đấy. Lát nữa cô sẽ làm gì đó cho cháu vào ngày mai, còn em cháu chắc phải ở trong viện hai ngày nữa. Đừng nói không cần, cô phải chăm sóc tốcho cháu mới được.

Trong giọng nói lộ rõ sự cẩn thận đến tỉ mỉ.

Tống Sa Sa hiểu, mặmày tươi tắn đáp lại:

– Vâng ạ.

Bỗng nhiên Tống Lệ lại nói:

– Phải rồi, sau này íđến chỗ quán mì đó thôi nhé. Người ở khu đó phức tạp lắm, dễ xảy ra chuyện, lâu lâu còn xuấhiện mấy người kì lạ nữa. Đứa con gái mọsách như cháu ở đấy nguy hiểm lắm, nhớ chưa?

Tống Sa Sa lại gật đầu.

Chẳng hiểu sao trong đầu chợt hiện lên bóng dáng chàng trai mới gặp lúc chiều tối.

Tràng mày lạnh lùng nghiêm nghị hệcây đao được mài sắc bén.

_______

Netbook là một dạng máy tính xách tay, dựa trên kích thước nhỏ, giá thành thấp, hiệu năng không cao và một hệ điều hành phiên bản đã có hoặc chức năng ứng dụng ít 
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 437

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 97/??

Viết Linh Quàng A Tũn vtvgo tv Karen Yuzuriha Kim Thanh Thu Huệ phim79 Yui Hatano truyenngontinh Trần Vân Thanh Mai Đang cập nhật Ai Sayama vl79 vlxx Suzu Honjo Bảo Linh Tuấn Anh Hà Thu Nguyễn Thành Tâm An Cô Úc Đình Soạn iptv m3u8 Anh Sa Nguyễn Huy Minami Aizawa Đình Soạn Momo Sakura Kana Momonogi link tối cổ Yu Shinoda Yua Mikami Tú Quỳnh Đình Huy nghe gì radiotruyen xem gì Hồng Nhung Min Do-yoon giải trí giải trí tổng hợp Đình Duy Nguyễn Hoa Mayuki Ito audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com