Hạ Nhớ Mười Năm: Chương 1

“Em định thi trường gì?” 

“Chuyên Lê Hồng Phong ạ.”

Tự nhiên tôi thấy nụ cười trên môi anh. 

“Em muốn thi chuyên thì phải giải nhiều đề vào, đề chuyên khó lắm đấy.” 

“Anh thi rồi sao? Trước anh học trường gì thế?” 

“Chuyên Lê Hồng Phong.” 

Anh nói xong mà tôi muốn tìm cái lỗ để chui, tôi thật sự đã đánh giá anh quá thấp rồi. Tôi nở nụ cười nham hiểm nhìn về phía anh. Anh quay sang thấy vậy có vẻ hơi rùng mình. 

“Em định làm gì?” 

“Em cũng muốn thi chuyên để học cùng crush, anh có thể giúp em Toán được không?” Thở dài một hơi, tôi lên tiếng nhờ vả.

“Em bảo chồng chưa cưới của em dạy Toán cho em để em học chung với crush? Em nghĩ anh sẽ đồng ý sao?”

Tháng ba về trong làn gió nhẹ, sân trường rợp bóng, nắng vàng len lỏi qua những tán phượng già, mang theo cảm giác vừa ấm áp, vừa man. Tháng ba là mùa của hoa ban trắng, mùa hoa sưa trắng tinh khôi trải dài khắp dọc đường, mùa của những cơn mưa phùn mỏng nhẹ và cũng là mùa thi học sinh giỏi cấp Tỉnh cuối cùng của tôi và Huy Anh ở dưới mái trường này.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết Ngữ văn, tôi học Văn không được giỏi chỉ ở mức bình thường, mỗi lần kiểm trả đều chỉ được 8 điểm. Môn Văn kéo dài 45 phút cuối cùng cũng đã kết thúc bởi tiếng trống trường, cô Nhung vừa bước ra khỏi cửa, cả lớp mệt mỏi nằm gục xuống bàn. Tôi định đi ra ngoài giải toả nhưng nhìn sang bên cạnh thấy Huy Anh vẫn đang chăm chỉ giải Toán, trong đầu chợt nảy ra một trò đùa.

"Huy Anh ơi, tớ không hiểu câu này, cậu giảng cho tớ nghe nhé." Tôi ngồi xuống đẩy sách qua.

"Đâu đưa tớ xem."

Đề bài:

Từ điểm M nằm ngoài đường tròn (O), kẻ hai tiếp tuyến MA MB với đường tròn (O), (với A B là hai tiếp điểm). Gọi H là giao điểm của OM và AB. Kẻ đường kính BD của (O). Đường thẳng MD cắt đường tròn (O) tại điểm thứ hai là C. Tiếp tuyến tại C của đường tròn (O) cắt MA MB lần lượt tại E F.

a) Chứng minh (ME + MF + EF)^2 = 4MH.MO

b) Gọi G là giao điểm của đường thẳng OE và AD. Chứng minh tứ giác OAGH là hình bình hành.

c) Chứng minh các đường thẳng CD HG AF đồng quy."

Huy Anh nhìn qua một lượt, bắt đầu đặt bút, chăm chú vào bài giảng, ánh mắt sáng và nét mặt tập trung khiến tôi càng thêm say đắm.

Hai đứa đang trao đổi bài với nhau thì nghe thấy tiếng cái Mai Ngọc:

"Khả Tiên thích Huy Anh đúng không ta?"

"Ơ mày không biết à? Khả Tiên thích thật mà. Hai đứa nó cũng đẹp đôi."

Từ trước đến nay mọi người trong lớp cũng đồn nhiều, tôi cũng không phủ nhận việc mình theo đuổi Huy Anh. Tôi cười tít mắt đứng lên đáp: "Đúng rồi, tớ thích Huy Anh mà."

Mai Ngọc nghe tôi trả lời, cô nàng tiến lại chỗ Huy Anh: "Quá trời rồi Khả Tiên, công khai thích luôn. Vậy Huy Anh có thích Khả Tiên không?"

Huy Anh không trả lời câu hỏi đó, cậu đưa cuốn bài tập cho Mai Ngọc: "Cậu chưa làm xong bài tập về nhà đâu."

"Ơ..." Mai Ngọc đơ mặt luôn.

Tôi ngồi nhớ lại cách đây bốn năm. Vào buổi sáng ngày 14 tháng 12 năm 2010, khi đang ngồi làm những bài Toán khó bỗng nhiên có những lời bàn tán về cậu bạn sắp chuyển vào lớp.

"Trời, mày nhìn thấy bạn mới chưa? Đẹp trai cực." Giọng cái Thiên Nhi vang lên.

"Nghe đồn học giỏi lắm ấy." Hoa Mai tiếp lời.

Tôi vốn không quan tâm tới mấy chuyện đó nên vẫn tập trung làm bài. Cho tới khi cô Lan - chủ nhiệm lớp bước vào, tôi bỏ bút xuống đứng lên hô:

"Cả lớp đứng."

"Chúng em chào cô ạ." Cả lớp đồng thanh nói dõng dạc. 

"Được rồi các em ngồi xuống đi."

Cả lớp ngồi xuống, cô để cặp sách lên bàn, nhìn ra ngoài cửa.

"Huy Anh, em vào đi."

Phía sau cánh cửa lớp học, một chàng trai với dáng người cao ráo, mái tóc đen được cắt gọn gàng, gương mặt sáng đầy tự tin bước vào.

"Đây là Huy Anh, học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta. Các em hãy giúp đỡ bạn nhé." Cô bắt đầu giới thiệu.

Đám con gái đồng thanh trả lời: "Dạ, chúng em biết rồi ạ."

"Huy Anh, em giới thiệu đi." Cô quay sang nhìn Huy Anh với ánh mắt trìu mến.

"Chào mọi người, mình là Nguyễn Khải Huy Anh, mong các cậu giúp đỡ mình nha." Huy Anh tươi cười chào hỏi khiến đám con gái khó lòng rời mắt.

"Được rồi, em xuống ngồi cạnh lớp trưởng nha."

"Dạ cô."

Huy Anh đi xuống, đặt cặp xuống bàn, ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh mình. Tôi nở nụ cười thân thiện quay sang: "Chào cậu, tớ là Khả Tiên, sau này có bài nào không hiểu thì hỏi tớ nhé."

Huy Anh mỉm cười đáp lại: "Lớp trưởng chỉ bảo tớ nhiều hơn nhé."

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi với Huy Anh đã làm bạn cùng bàn, cùng đội tuyển suốt bốn năm liền.

Bốn năm trước tôi là lớp trưởng, là người đứng đầu lớp nhưng từ khi Huy Anh chuyển vào lớp, vị trí lớp trưởng, top đầu của lớp, của trường đều thuộc về cậu ấy. Bạn bè tôi hay hỏi, có đố tỵ với Huy Anh không? Câu trả lời là không. Thay vì đố kỵ tôi luôn cố gắng học tập, hoàn thiện bản thân để được đứng cạnh cậu ấy. Bốn năm học chung, năm nào chúng tôi cũng được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi Toán và luôn mang được giải cao về cho trường. Năm nay là năm cuối cấp rồi nên tôi hi vọng cả hai có thể được giải nhất như mọi năm. Huy Anh có dự định thi chuyên Lê Hồng Phong, tôi thi cũng cố gắng thi ôn luyện từng ngày để có thể trúng tuyển vào trường và học chung với cậu ấy.

Lớp 9 đúng là căng thẳng thật, bài tập nhiều hơn, giờ học cũng kéo dài hơn nữa. Ngày nào cũng vậy tới tới tận 17 giờ 30 phút, chúng tôi mới được tan trường. Tiếng trống trường vừa vang lên, các bạn trong lớp bắt đầu thu dọn sách vở ra về. Tôi với Huy Anh hôm nay có lịch trực nhật nên ở lại dọn xong mới tan trường được. Đang chuẩn bị khoác cặp ra về, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, một giọng nói chanh chua cất lên:

"Khả Tiên, Huy Anh đi về không?"

Nhỏ đó là Quỳnh Nhiên - bạn thân của tôi và Huy Anh từ hồi lớp 7. Tôi cũng chả biết từ khi nào, ba đứa lại dính lấy nhau không rời. Quỳnh Nhiên không thích học trên lớp nên toàn xuống phòng đội tuyển tiếng Anh học bài, tới giờ về mới chịu lên. Gần đến lúc thi, cô nàng sẽ kêu Huy Anh giảng bài cho, điểm cũng cao lắm nha, học ít nhưng tư duy của nhỏ không phải dạng vừa đâu.

"Có chờ chút." Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, tôi quay sang hỏi Huy Anh: "Huy Anh, hôm nay cậu có về chung với chúng tớ không?"

"Ừ, để tớ đưa cậu về." Huy Anh cũng đứng lên thu dọn đống sách trên bàn, khoác cặp trên vai, tiện tay cầm luôn cái cặp sách giúp tôi.

Tôi hớn hở khoác tay Quỳnh Nhiên, đi phía trước. Trên đường về nhà, tôi thấy hai đứa này im lặng quá nên muốn khuấy động không khí:

"Huy Anh ơi, cậu thấy tớ nặng không?"

Quỳnh Nhiên nghe thấy tôi hỏi mất câu vô tri, cô nàng lắc đầu: "Mày bớt lại đi, suốt ngày thả thính Huy Anh không chán à? Huy Anh có thích mày đâu."

Nghe vậy tôi bĩu môi, vòng tay ôm Huy Anh, nghiêng mặt sang một bên hỏi: "Huy Anh à, cậu không thích tớ à? Tại sao cậu lại không thích tớ, chắc tớ không được xuất sắc đúng không? Thôi được rồi vì cậu tớ sẽ cố gắng hơn nữa nha."

Huy Anh không trả lời chỉ cười thôi.

Quỳnh Nhiên nghe xong muốn oẹ ra tại chỗ. "Mày có cố gắng cũng đâu có hơn được Huy Anh."

"Mày không biết à? Trong nhà chỉ cần một người xuất sắc là được đúng không Huy Anh?"

"Thôi tao không chịu được nữa rồi. Về đây."

Vừa đúng lúc về tới nhà bác, Quỳnh Nhiên xuống xe, mở cổng đi vào bên trong, Huy Anh chở tôi về nhà ông rồi mới về nhà bà ngoại cậu ấy.

"Cảm ơn Huy Anh nhé, mai tớ mang đồ ăn sáng cho cậu."

"Ừ, mai tớ qua đón cậu."

Tôi chào tạm biệt Huy Anh mở cửa đi vào trong. Mùi thơm trong bếp phả ra khiến chiếc bụng đói của tôi không chịu được mà phải chạy ngay vào bên trong.

"Ông ơi con về rồi." Tôi bỏ dép lên trên kệ, tiến vào phòng bếp nơi ông đang nấu đồ, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn: "Trời ơi, hôm nay ông làm nhiều món thế?"

"Nay đi chợ ông thấy đồ tươi quá nên mua về, Huy Anh đưa cháu về hả?"

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1180

Thể loại: Hài Hước, Truyện Chữ, Truyện Teen

TMDb: 7.9

Số chương: 103/103

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *