Ý (324) Nga (21) Thụy Điển (19) Pháp (388) More (27) Hàn Quốc (239) Ấn Độ (106) Nhật Bản (717) Argentina (18) Anh (450) China (25) Hồng Kông (196) Đức (68) Tây Ban Nha (98) Brazil (36) Mexico (33) Nam Phi (20) Trung quốc (192) United States of America (228) Việt Nam (2813) Indonesia (40) Hà Lan (26) Philippines (160) Âu Mỹ (232) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Thụy Sĩ (19) Úc (46) Ba Lan (33) Mỹ (827) Malaysia (42) Thái Lan (380) Canada (100) Đài Loan (69) Bỉ (28) Japan (51)Hiệu Ứng Cánh Bướm: Chương 1
Chiều hôm đó, trong lúc trời chạng vạng, tại nơi đầu phố Luân Đôn.
Có một cô gái mặc chiếc váy trắng, mang đôi giày múa ba lê thiết kế đế bằng, cổ cao thanh mảnh, đẹp tựa thiên nga.
Giữa màn mưa phùn lất phất, cô khẽ nhấc gót chân bắt đầu múa. Váy cô xoay nhẹ theo từng bước, thướt tha cao quý như một con thiên nga trắng thanh nhã.
Hai tay cô mở ra trong không trung, xoay tròn cho đến khi lọt dưới chiếc dù của một chàng trai.
Chàng trai tỉ mỉ lau nhẹ những giọt nước mưa trên tóc cô.
Hạ Tĩnh Sinh ngồi trong xe tối đen, hình ảnh bên ngoài lướt qua, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm không nhúc nhích, ngón tay dài thò ra khỏi cửa sổ, chạm vào cơn mưa lành lạnh.
Lần sau gặp lại, trong nhà hát lớn, ánh đèn chiếu sáng thiên nga trắng đang nhảy múa trên sân khấu, dưới khán đài chỉ có mình anh.
Trong hậu trường, tại một căn phòng đầy hoa hồng. Hạ Tĩnh Sinh mặc vest lịch lãm, ánh mắt đen u ám ngưng đọng trên người cô, anh nói bằng tiếng phổ thông vì muốn làm hài lòng cô: “Cô Thẩm, tôi thích em.”
Thẩm Tường Ý run rẩy từ chối: “Anh Hạ, tôi đã có bạn trai…”
Anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, lịch sự: “Không sao.”
Sau này, trong biệt thự xa hoa trên đỉnh núi Hồng Kông, vẫn là một đêm mưa ẩm ướt.
Hạ Tĩnh Sinh ôm cô gái mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt chưa khô của cô. Khuôn mặt anh ẩn trong ánh sáng mờ, ánh mắt vẫn cháy bỏng.
Anh đã nói.
“Không sao.”
—
Thiên nga trắng nên nở rộ dưới hoa hồng.
Hạ Tĩnh Sinh đã tỉ mỉ tạo ra một chiếc lồng cho Thẩm Tường Ý, nhưng không ngờ một ngày, người bị giam trong đó không phải là cô, mà là chính anh.
Hiệu ứng cánh bướm mà anh mang đến cho cô, cuối cùng lại quay về đâm vào chính anh.
Hắn đối với Bạch Vi, từ lâu đã tồn tại những tâm tư cảm xúc đáng lẽ không nên có, cô là địa ngục mà hắn cam tâm vui vẻ chịu đựng cả đời, càng chưa bao giờ có ý nghĩ trốn chạy!
Xuống đến phòng khách, Bạch Hiển nhìn thoáng qua chiếc ghế sô pha đắm mình trong ánh đèn ảm đạm.
Bé con lẳng lơ của hắn đang ngồi trên đó, cầm điều khiển từ xa trong tay, trông thật nhàm chán mà xem TV, ngáp lên ngáp xuống mà chờ hắn.
Bạch Hiển khoác trên mình chiếc áo choàng tắm dài, che đi hạ thân vẫn đang cương cứng dâng trào, thản nhiên mà ngồi cạnh em gái mình.
”Đang xem gì vậy?”
Vừa nói, hắn vừa duỗi cánh tay rắn chắc vòng qua Bạch Vi, đặt trên lưng ghế, thân thể cố tình dán đến gần sát cô.
Bạch Vi hơi có chút không quen lắm mà nhường chỗ, dịch đi một chút, nhưng cánh tay của anh trai phía sau lưng liền mạnh mẽ ôm chặt lấy đầu vai nhỏ, làm cô không thể nhúc nhích được nửa phần.
Bạch Vi chỉ có thể chậm chạp đáp lời anh trai:
”Một bộ phim truyền hình nhàm chán thôi mà, tên là gì em cũng không biết nữa”.
Bạch Hiển vốn không có hứng thú với những thứ thế này, nhưng chỉ cần có mặt ở nhà, hắn đều sẽ dành thời gian cùng Bạch Vi xem TV một lát. Cho nên việc hai người ngồi kề nhau thân mật như vậy, Bạch Vi cũng không nghĩ gì nhiều.
Cô cho rằng thời tiết hôm nay có chút oi bức, cho nên cả người cứ cảm thấy nóng nực thế nào, hơn nữa, tay anh trai vẫn đang đặt trên đầu vai, từ từ mà lôi kéo, vân vê dây áo ngủ trắng tinh.
Làn da ở bàn tay hắn rất ấm, nhẹ nhàng, cố ý lại làm như vô tình, sờ soạng bờ vai mảnh khảnh của cô, đột nhiên ngón tay láu cá liền đẩy nhẹ, làm dây áo một đường rơi khỏi vai.
Bạch Vi trong đầu có chút trống rỗng, đôi mắt đờ ra mà xem TV, không biết phía màn ảnh rộng lớn đang chiếu những gì nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy việc đứng dậy bỏ đi không nói lời nào trước mặt anh hai... không tốt lắm, liền đem tay hắn đẩy ra, nghiêng đầu kéo dây áo lên. Sau đó đem đồ điều khiển từ xa đưa cho Bạch Hiển.
”Ừm... Anh xem gì thì xem đi, em đi nấu cơm”.
Nói xong, cô ngay lập tức đứng dậy tiến vào phòng bếp.
Bạch Hiển cũng mặt dày đứng dậy bước theo, đứng phía sau tấm lưng yêu kiều, duỗi tay ôm gọn eo thon, lười biếng đáp lời:
”Hôm nay anh gặp được bác hai”.
Nhận thấy người trong lồng ngực không nói gì, Bạch Hiển cúi đầu, nhìn Bạch Vi sườn mặt, lại nói:
”Cho nên vì sợ lão ta nghi ngờ, thân phận trước đây của em không thể dùng nữa. Từ nay về sau em là Chu Tử Nhược, mà Chu Tử Nhược cũng chính là em”.
Dừng một chút, hắn dùng một loại gần như là suиɠ sướиɠ tâm tình, đối với thân thể mỏng manh của Bạch Vi lúc này đã cứng đờ, dõng dạc tuyên bố:
”Vậy nên, chúng ta vẫn sẽ kết hôn theo thời gian đã định trước”.
Kết hôn?
Bạch Vi trong vòng tay của anh trai, liền xoay người, đối mặt nhìn hắn, giọng nói hết sức do dự:
”Nhưng mà…”
Không đợi cô dứt câu, Bạch Hiển thu cánh tay, ôm chặt lấy Bạch Vi, áo tắm dài đã bị vén lên, chồng chất ở cổ tay của hắn, lộ một phần cánh tay rắn chắn cường tráng.
Hắn tiếp tục áp càng lúc càng gần về phía Bạch Vi, thân cận như thế, cô sợ hãi lùi đi một chút, nửa thân trên ngả ra sau, nhíu mày nhìn hắn.
Bạch Hiển buồn cười nói:
”Không có nhưng nhị gì cả, Vi Vi, em cũng không muốn anh hai bị bác hai thương tổn phải không? Chúng ta không có chứng cứ, không thể tùy tiện rút dây động rừng, càng không thể để bác hai biết em còn sống”.
Người đàn ông thân hình cao lớn, giống như một con báo đen âm hiểm lại mạnh mẽ, chậm rãi, yên tĩnh không tiếng động đem Bạch Vi áp lên mép bàn, tấm áo choàng tắm che phủ lên ƈôи ŧɦịŧ nóng hổi, chọc lên bụng nhỏ của Bạch Vi.
”Cho nên chúng ta phải cùng nhau sinh hoạt giống như một đôi vợ chồng chân chính, sau đó kết hôn, Vi Vi, em hiểu chứ? Phòng của em và phòng của anh đều là một!”
Lượt xem: 1255
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ
Số chương: 103/103

Để lại một bình luận