Trung quốc (192) Hà Lan (26) Nga (21) Pháp (388) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Ấn Độ (106) Argentina (18) Hàn Quốc (239) Thụy Điển (19) Nhật Bản (709) Brazil (36) Ý (324) Hồng Kông (196) Thụy Sĩ (19) Tây Ban Nha (98) Malaysia (42) Ba Lan (33) Mỹ (827) Mexico (33) Bỉ (28) Anh (450) Japan (51) Úc (46) Philippines (160) United States of America (228) Đức (68) Indonesia (40) Đài Loan (69) China (25) Nam Phi (20) Âu Mỹ (231) Thái Lan (380) Việt Nam (2813) More (27) Canada (100)Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương: Chương 1
Dịch: Maccaoo
Văn án
Công ty của gia đình Dụ Thần chỉ cách bờ vực phá sản một tờ hợp đồng thôi. Nếu ký hợp đồng thì sẽ khởi tử hồi sinh, nếu không ký thì chỉ còn nước khăn gói ra đi.
Ngày bàn bạc ký kết hợp đồng, Dụ Thần lo lắng cho sức khỏe của ba mình, quyết định đi cùng ba, ai ngờ ông chủ đẹp trai ngút trời công ty đối phương cứ nhìn cậu chằm chằm.
Ớ?
Ớ……
Ớ!!!
Thế này mà cậu làm sao không hiểu cho được?
Dụ Thần nhìn người cha mỗi ngày tóc lại bạc đi, cân nhắc ngẫm nghĩ một hồi, cắn răng chủ động đến tìm tận cửa, trực tiếp đưa số phòng khách sạn.
……
Đến mãi mãi mãi về sau, Dụ Thần mới biết, Phó Chi Dữ muốn hẹn hò yêu đương với cậu.
Hóa ra Phó Chi Dữ muốn hẹn hò với cậu?
Úi giời sao không nói sớm.
Tóm tắt một câu: Hai tên ngốc.
Thiết lập: Tấm chân tình quý giá vô ngần, cùng nhau nhìn thấy vẻ đẹp thế gian.
Trời sinh biết tuốt nhưng trì độn vụng về lưu manh thụ x nhìn có vẻ không biết si tình công
Dựa vào theo bản năng x phải lòng một cách ngốc nghếch
Cậu say rượu, chẳng nhớ gì nữa rồi.
Lúc tỉnh lại, mắt cậu nặng trĩu, đầu cũng nặng.
Đây là đâu?
Cậu đang ở đâu thế này?
Dụ Thần nhìn xung quanh, đèn ngủ màu vàng lông ngỗng xa lạ, chăn bông trắng toát cũng xa lạ, xung quanh đều ngập mùi chăn gối mới thay đặc trưng của khách sạn.
Khách sạn?
Dụ Thần bừng tỉnh.
"Tỉnh rồi à?"
Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên, làm Dụ Thần sợ đến run lẩy bẩy, vội vã túm chặt lấy chăn.
Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông đang ngồi trêи cái ghế kê gần cuối giường. Người đàn ông này mặc áo sơ mi, môi hơi mím lại, trêи đùi có để một chiếc laptop, áo khoác vest vắt sau ghế. Mà người đàn ông này...
Mặt lạnh tanh nhìn Dụ Thần.
Tim Dụ Thần nhảy liên hồi, hoàn toàn tỉnh táo.
Đợi đã.
Nghĩ kỹ lại đi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Dụ Thần nhắm mắt lại, bắt đầu cố chắp ghép lại những mảnh vụn ký ức vỡ nát.
Cũng chính khoảnh khắc này, tim Dụ Thần lại càng đập dữ dội hơn nữa.
Hình như cậu thấy có hai người đàn ông xông vào phòng, dựa theo cách ăn mặc và chiều cao của người đàn ông đang ngồi kia thì có vẻ người đầu tiên cậu thấy là người này.
Lúc đó, sau lưng anh còn có một người khác.
Lúc thấy anh, Dụ Thần như thể học theo hành động của người phê thuốc, bò lên giường, khẽ c*n m** d***, trưng ra một tư thế hết sức quyến rũ.
Sau đó cậu nghe người đàn ông kia nói: "Ra ngoài."
Người đi sau lưng anh vẫn còn đang thở hồng hộc, nghe anh nói thế lập tức kêu "hầy" một tiếng rồi xoay ngoài đi ra, lập tức đóng cửa lại.
Sau đó Dụ Thần không nhớ nữa.
Dụ Thần nuốt nước bọt, lén liếc di động ở cạnh gối.
Đã hơn 4 giờ sáng rồi.
Người đàn ông ngồi cạnh giường cậu tên là Phó Chi Dữ, là mục tiêu tối nay của Dụ Thần.
Cũng là tương lai của công ty ba Dụ Thần.
Phó Chi Dữ chầm chậm gấp laptop lại, nhìn có vẻ như sắp đứng dậy rồi.
Dụ Thần căng thẳng đến điên lên được.
Tình hình hiện tại là thế nào đây?
Phó Chi Dữ định định định làm gì?
Còn nữa.
Hai người họ đã làm chưa?
Dụ Thần nhân lúc Phó Chi Dữ chưa quay sang nhìn mình, lén hé chăn ra nhìn vào trong.
Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Cậu mím chặt môi, thử cảm nhận một chút, trong lòng chợt lạnh.
ʍôиɠ hơi hơi đau, xem ra là làm rồi.
Dụ Thần lại chật vật nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn người đàn ông ngồi ở phía trước, lí nhí nói: "Ừ, tỉnh rồi."
Cậu chống tay, ngồi lên một chút.
Không ngồi thì thôi, vừa nhích một cái là y như rằng, ʍôиɠ đau quá.
Hơn nữa không chỉ ʍôиɠ, tất cả chỗ khác trêи cơ thể đều đau ê ẩm.
Dụ Thần có chút khó chịu.
Tối nay, cậu ăn cơm xong thì đến đây luôn, sau khi mở cửa phòng ra, tắm rửa vệ sinh c* th* s*ch s*, sau đó c** s*ch, leo lên giường.
Để giảm áp lực của bản thân, cũng muốn cho bản thân mình bớt tỉnh táo một chút, Dụ Thần gọi một chai rượu vang.
Rượu vào giúp con người ta can đảm hơn.
Hơn nữa mọi người đều nói là cái gì mà, rượu vào rồi thì sẽ kϊƈɦ th*ch hơn.
Cậu biết tửu lượng của mình cực kỳ kém, vì thế ngày thường rất ít khi uống rượu.
Nhưng cậu không ngờ tửu lượng của mình lại có thể tệ đến mức này, uống một hồi rồi say ngoắc cần câu luôn.
Dụ Thần tỉnh rượu rồi, thực ra cảm thấy hơi sợ.
Cậu vốn dĩ hoàn toàn không biết mình đã làm gì hay đã nói gì với Phó Chi Dữ, cũng không biết cụ thể Phó Chi Dữ và mình ban nãy ở trêи giường đã làm những gì.
Cậu lén nhìn sang bên trái, rồi lại lén liếc sang phải, căn phòng vô cùng sạch sẽ, xem ra là hai người làm không kịch liệt lắm, chắc là trùm chăn lên giường làm thôi chứ không lăn lộn chỗ nào khác.
Dụ Thần vừa sợ, vừa tự an ủi mình, mày sợ cái gì chứ?
Suy cho cùng thì chính mày hẹn người ta đến đây, tự c** s*ch sành sanh này, còn bật cái đèn màu đỏ hồng này, còn chuẩn bị đủ kiểu còng tay dây thừng nữa cơ mà.
Còn nằm trêи giường, trưng ra cái tư thế kiểu kia, lại còn uống bao nhiêu là rượu.
Người nên sợ không phải là Dụ Thần đâu.
Lúc này cái đèn đỏ hồng kia đã tắt rồi, không biết là đã bị quăng đi đâu, không biết ban nãy có tác dụng gì không.
Phó Chi Dữ đã gập laptop lại, để lên trêи bàn, ánh đèn mờ ảo không hắt về phía anh, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến khí thế của anh. Rõ ràng chỉ nhìn bóng của một người thôi mà Dụ Thần cũng có thể sợ đến chết đi được.
Hai tay Dụ Thần run rẩy, nắm chặt lấy nhau, nghe tiếng giấy tờ sột soạt ở bên kia.
Chắc là lấy đồ trong túi, vì thế nhân lúc Phó Chi Dữ chưa lại đây, Dụ Thần nhắm chặt mắt lại, có gắng nhớ lại.
Có lẽ là ông trời thương cậu vận nội công, thế là có hiệu quả thật, một bức tranh mờ nhòa hiện lên trong đầu cậu.
Người đi cùng Phó Chi Dữ bị đuổi ra ngoài, sau khi anh ta đi ra, Phó Chi Dữ mới lại gần, Dụ Thần liền xông đến, ôm chặt lấy con nhà người ta.
Sau đó không biết cậu lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, đẩy Phó Chi Dữ lên giường.
Hình như cậu ôm cổ Phó Chi Dữ rất chặt, không để anh đi, còn c** q**n áo của anh ra.
Đầu cậu chợt hiện lên lờ mờ cơ bắp của Phó Chi Dữ.
Đầu cậu chợt hiện lên lờ mờ cảnh Phó Chi Dữ mạnh mẽ giữ lấy vai cậu.
Đầu cậu chợt hiện lên lờ mờ cảnh Phó Chi Dữ ôm lấy cậu.
......
Đoạn ký ức này rất vụn vỡ, rất hỗn loạn, cứ chập chờn lúc thì hiện cái này lúc thì hiện cái nọ.
Trong đầu cậu còn có giọng của Phó Chi Dữ.
"Em đừng như thế mà, Dụ Thần."
"Em đừng hối hận đấy."
"Xuỵt......Nhẹ thôi."
"Có đau không?"
"Nếu đau thì em phải kêu lên."
"Đừng khóc, đừng khóc mà."
"Được rồi được rồi, không làm nữa không làm nữa nhé."
......
Có thể là thật, mà cũng có thể chỉ là một giấc mơ, Dụ Thần không dám chắc nữa.
Cậu run rẩy dữ dội, nhẹ hít sâu một hơi, rồi thở ra.
Còn muốn nhớ lại thêm một chút thì Phó Chi Dữ ở đằng kia, quay người lại.
Dụ Thần nín thở.
Càng lại gần thì khí thế của anh càng chèn ép dữ dội.
Đến khi anh đến bên cạnh giường, Dụ Thần mới nhìn rõ mặt anh.
Một gương mặt cực kỳ đẹp trai, cực kỳ khí chất.
Đây cũng là điều mà Dụ Thần cố gắng thuyết phục mình cả ngày trời, tự nhủ với mình không thiệt chút nào, dù không xử lý được chuyện, mọi thứ thành công cốc thì cũng không thiệt chút nào.
Dụ Thần không dám nói câu nào, mắt cứ nhìn theo Phó Chi Dữ, thấy anh đưa cho cậu cái túi ở trêи tay.
Dụ Thần lí nhí hỏi: "Cái gì thế?"
Lúc này Dụ Thần mới phát hiện giọng của mình khản đặc, cậu khụ khụ mấy tiếng, rồi hỏi lại: "Đây là gì thế?"
Phó Chi Dữ: "Quần áo mới mua cho em."
Dụ Thần cầm lấy, hỏi: "Quần áo cũ của tôi đâu?"
Phó Chi dữ: "Rách rồi."
Dụ Thần: "Rách, rách rồi?"
Kịch, kịch liệt đến thế cơ á?
Phó Chi Dữ giúp cậu giải đáp thắc mắc: "Tự em xé."
Dụ Thần lập tức cúi đầu xuống: "Ồ."
Quả nhiên là do cậu làm.
Phó Chi Dữ lại đến gần, anh bước một bước này thôi cũng đủ để hồn phách Dụ Thần sợ đến lên mây, vội vã cuộn người lại.
Phó Chi Dữ dừng chân, chỉ cái cốc để cạnh giường, hỏi: "Rửa sạch chưa?"
Dụ Thần gật đầu: "Rửa rồi."
Hóa ra là muốn lấy ly, Dụ Thần từ từ thả lỏng, quả nhiên thấy Phó Chi Dữ cầm cái cốc đi.
Đây vốn là cái cốc Dụ Thần chuẩn bị để uống rượu với Phó Chi Dữ.
Buổi tối, cậu chuẩn bị xong xuôi hết mới phát hiện ra mình quên cầm theo ly chân cao để uống rượu vang, thế là lấy tạm hai cái cốc thủy tinh, tráng qua nước nóng rồi dùng để uống rượu.
Một cốc thì cậu dùng để uống rồi, bên trong vẫn còn sót lại nửa cốc rượu vang, dưới ánh đèn mờ này, nhìn cực kỳ ngứa mắt.
Dụ Thần ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ, thầm nghĩ, Phó Chi Dữ muốn uống rượu với cậu à?
Dụ Thần ban nãy say ngoắc cần câu, không thú vị, bây giờ tỉnh táo rồi thì muốn làm nháy nữa à?
Dụ Thần chật vật nuốt nước bọt.
Cũng, cũng, cũng được thôi.
Tình trạng bây giờ của cậu cũng ổn, vẫn làm được.
Nhưng sự thật thì không như mong đợi, giây tiếp theo, Phó Chi Dữ cầm cái y đi đến bên bàn, rót nước từ phích vào.
Dụ Thần lại nhìn chằm chằm Phó Chi Dữ cầm cốc đi tới, đưa cho cậu: "Không nóng đâu, uống một chút đi."
Dụ Thần gật đầu: "Cảm ơn."
Mặc dù cậu nhận cốc nước rồi, nhưng bé trai xinh đẹp đã được gia đình dạy từ nhỏ là không được ăn hay uống bất cứ thứ gì người lạ đưa cho, đặc biệt là rượu và thức uống.
Vì thế Dụ Thần đưa cốc lên môi rồi nuốt một ngụm không khí, lập tức bỏ xuống.
Phó Chi Dữ hỏi: "Đau đầu không?"
Dụ Thần lắc đầu: "Không đau."
Phó Chi Dữ: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Dụ Thần nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Không có."
Phó Chi Dữ: "Tốt."
Chữ "tốt" này cực kỳ trầm, tim Dụ Thần vừa bình tĩnh chưa được bao lâu lại nhảy loạn cả lên.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Phó Chi Dữ hỏi: "Mục đích của em là gì?"
Lượt xem: 951
Thể loại: Đam Mỹ, Đô Thị, Truyện Chữ
Số chương: 63/63

Để lại một bình luận