Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng: Chương 1

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Hào môn thế gia, Thiên kiêu chi tử, Yêu thầm, 1vs1, Song xử, HE. 

Giới thiệu:

Đêm kết thúc kì thi đại học, Hoành Tịnh bị tiếng chuông ồn ào của điện thoại đánh thức, màn hình hiển thị người gọi đến là Hạng Chương.

Nhìn thấy cái tên này, Hoành Tịnh ngẩn ngơ tròn trĩnh mười giây. Cô đưa mắt nhìn sang người mẹ sắc mặt tiều tụy nằm trên giường bệnh, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán của bà, nhận thấy vẫn như cũ. Hoành Tịnh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu gọi lại điện thoại.

Cuộc gọi tút một tiếng đã được đối phương nhận, giống như đang cố ý đợi vậy. Hoành Tịnh kìm nén nỗi niềm đang dâng trào trong lòng, nhẹ giọng khẽ nói: “Alo.”

Một giọng nói tức giận ngay lập tức vang vọng vào bên tai. Hoành Tịnh không thể tin được liếc nhìn điện thoại, sau khi xác nhận cuộc gọi đã gọi cho đúng người, cô nghi ngờ hỏi: “Tiểu Thuần?”

“Hừ, cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi hả? Cậu chỉ biết nghe điện thoại của Hạng Chương thôi đúng không? Tớ đã gọi cho cậu mấy trăm cuộc rồi đấy.”

Hoành Tịnh thất thanh cười, nhìn lại điện thoại, quả nhiên có hơn chục cuộc gọi từ Tiểu Thuần, vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu mà. Sao thế? Thi đại học xong rồi không đi chơi sao?”

Tiểu Thuần phàn nàn thêm vài câu, sau đó chuyển chủ đề: “Bọn tớ đang hát ở Thuần K, chỉ thiếu mỗi mình cậu thôi, cậu mau đến đây đi.”

Hoành Tịnh đang định từ chối, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào của Tiểu Thuần lại vang lên: “Cậu sắp phải đi du học rồi, hôm nay còn không tới nghĩa là không cần đứa bạn này nữa đúng không?”

“Đương nhiên không phải rồi…”

“Còn nữa…” Giọng nói của Tiểu Thuần nhỏ dần, nhạc nền cũng đột nhiên trầm xuống, tựa hồ đã bí mật tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện. “Còn nữa, tớ nghe nói hôm nay Uông Chi Ngọc sẽ tỏ tình với Hạng Chương đấy. Cậu còn không mau chóng qua đây coi giữ, cẩn thận Hạng Chương bị người ta cướp đi đấy.”

Hoành Tịnh không nghe thấy nửa câu sau của Tiểu Thuần, bởi vì lúc này cô vẫn chưa hồi thần lại, lực chú ý của cô đều đổ dồn vào cái tên “Uông Chi Ngọc” kia.

Uông Chi Ngọc là hoa khôi kiêu ngạo của trường, Hoành Tịnh không ngờ rằng cô ấy thế mà có thể vứt bỏ mặt mũi đi tỏ tình với Hạng Chương. Nếu như Uông Chi Ngọc tỏ tình sớm một chút, hình như cũng chẳng liên quan đến cô nhỉ?

Suy nghĩ còn đang phân tán, một giọng nam trầm đột nhiên từ trong ống nghe truyền đến.

“Không đâu.”

Hạng Chương?

Hạng Chương trầm giọng nói hai chữ, nói xong cũng không phát ra tiếng, Hoành Tịnh nhất thời không hiểu ý của anh nên cũng im lặng theo. Thành thật mà nói, cô rất không giỏi tiếp xúc với Hạng Chương, mặc dù hai người học cùng một lớp, bản thân cũng đang là thân phận người theo đuổi nhưng số lần tiếp xúc giữa họ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, huống hồ thêm nữa là cậu cũng rất hiếm khi nói chuyện. Thậm chí ngay cả chuyện theo đuổi, cô gan dạ lắm cũng chỉ dám âm thầm đưa đồ ăn cho anh, sử dụng cái kiểu cách thức theo đuổi cũ rích ở thế kỷ trước.

Đương nhiên, kết quả cũng rõ mồn một không hiếm lạ.

Vài phút im lặng, Hoành Tịnh ý thức được không thể tiếp tục lãng phí tiền cước thoại của Hạng Chương, cậu tiết kiệm như vậy, ngày thường đến nước ngọt cũng tiếc không dám uống.

Hoành Tịnh cười khan mấy tiếng: “Tớ không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ nhé.” Nói xong, đối phương càng thêm im lặng, ngay cả tiếng hô hấp bất giác cũng nhẹ hơn.

Qua một lúc lâu, đầu kia mới truyền đến âm thanh.

Cậu đọc tên một địa chỉ. Địa chỉ này cô rất quen thuộc, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng muốn đến đó. Hoành Tịnh do dự một lúc, vừa nói xong chữ ‘Không’, giọng nói chói tai ‘Tuyệt giao’ của Tiểu Thuần ngay lập tức tràn vào tai cô.

Hoành Tịnh không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành đồng ý với cô nàng.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy sau khi nói xong, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười, cũng không biết đang cười cái gì.

Cúp điện thoại, Hoành Tịnh chậm rãi quay người liền bắt gặp ánh mắt của bác sĩ phụ trách của mẹ cô. Bác sĩ điều trị có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Hoành Tịnh, “Cháu thi xong là đến đây luôn à?”

“Tịnh Tịnh có cần phải thi đâu, em ấy sẽ sang nước Mỹ học đại học.” Y tá bên cạnh giải thích.

“Đại học ở nước Mỹ? Thế thì học phí…” Bác sĩ điều trị trầm ngâm nhìn Hoành Tịnh, không mở miệng tiếp tục nói nữa.

Hoành Tịnh cười khổ không nói gì, chỉ xoay người trở lại phòng bệnh.

Khi Hoành Tịnh đến Thuần K đã là 11 giờ. Họ đã hát xong tăng 1, trong phòng bao chỉ còn lại hơn chục người. Cô liếc khắp phòng một lượt, cảm thấy có hơi kỳ lạ. Cô không thấy bất ngờ lắm khi thấy Tiểu Thuần vẫn còn ở đây, nhưng mà sao cả Hạng Chương lẫn Uông Chi Ngọc vẫn còn ở lại vậy?

Không phải bảo là Uông Chi Ngọc muốn tỏ tình sao? Tỏ tình cũng phải chuẩn xác 12 giờ mới được cơ à?

Có lẽ bởi vì Hoành Tịnh nhìn chằm chằm một lúc lâu, Uông Chi Ngọc vậy mà cũng mở to mắt trừng cô một cái rồi quay đầu đi. Hoành Tịnh không hiểu lắm, nhưng cũng không quan tâm nhiều, Uông Chi Ngọc trước nay luôn coi thường những người học kém và người chỉ biết ngày ngày ăn chơi rồi ra nước ngoài lấy bằng tốt nghiệp phế phẩm.

Tình cờ thay Hoành Tịnh lại là một trong số đó.

Trong phòng có chút lộn xộn, dưới đất có mấy thùng bia, trên bàn chất đống rất nhiều chai rỗng, trong gạt tàn thậm chí còn có tàn thuốc vương vãi. Sau khi thi xong, sự gò bó của thời đại học sinh tựa như đã hoàn toàn biến mất.

Tiểu Thuần ngồi thất thần trong góc, nhìn thấy Hoành Tịnh đến gần liền vẫy tay ra hiệu cho cô, sau đó kéo cô ngồi vào vị trí đắc địa phong thủy nhất.

“Tớ đã giúp cậu giữ chỗ ngồi này cả tối rồi đấy, tình chị em ổn áp lắm chưa.” Tiểu Thuần nháy mắt với cô.

Hoành Tịnh thì lại hơi xấu hổ, vị trí cô đang ngồi chéo góc với Uông Chi Ngọc, hoàn mỹ tạo thành cái bánh sandwich hình tam giác, kẹp miếng giăm bông Hạng Chương ở giữa. Cô lặng lẽ di chuyển sang trái một chút, nhưng Tiểu Thuần cảm thấy hơi chật chội, nửa đùa nửa thật đẩy cô một cái.

Hoành Tịnh ngược lại không thể cách xa Hạng Chương mà lại càng xích lại gần cậu hơn. Dù hai người cách nhau một lớp vải ni lông nhưng cô vẫn cảm nhận được sức nóng trên người cậu. Cô len lén liếc nhìn Hạng Chương, bất ngờ đối diện với ánh mắt của cậu. Ngay sau đó, tầm mắt cậu dần dần nhìn xuống chỗ đùi đang dán sát nhau của họ.

Hoành Tịnh trước khi đến không kịp thay sang bộ quần áo khác, cô vẫn mặc chiếc váy trắng, váy có hơi ngắn để lộ cặp đùi trắng nõn. Phòng bao bật điều hòa vốn dĩ đã lạnh, dưới ánh mắt cậu cả người cô càng rùng mình nổi cả da gà.

Cô lén xoa làn da lộ ra ngoài của mình, lặng lẽ đợi tầng da gà da vịt ớn lạnh trên người biến mất, đột nhiên nghe thấy tiếng cậu cười ‘xùy’, sau đó nhấc tay cầm điều khiển ấn vài cái.

“Nóng chết mất, cậu tự dưng tăng nhiệt độ điều hòa làm gì.” Trì Dương đột nhiên thò đầu ra từ sau ghế sô pha. Hoành Tịnh không để ý bị cậu ta làm giật mình.

Hạng Chương liếc Trì Dương một cái, như thể có chút không hài lòng: “Tôi lạnh.”

“Cậu lạnh?” Trì Dương có chút không dám tin, khóe mắt nhìn thấy quần áo Uông Chi Ngọc đang mặc, thanh âm kéo dài: “Ồ, thì ra là có người muốn đẹp không cần mạng.”

Hoành Tịnh lần theo giọng nói nhìn thấy Uông Chi Ngọc mặc một chiếc váy hai dây mỏng màu đen, thông suốt những lời của Trì Dương là ý gì.

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 356

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 59/59

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *