Huyền Huyễn (2265) Phiêu Lưu (3186) Đam Mỹ (4412) Shoujo (1487) Đô Thị (5716) Ngôn Tình (17437) Viễn Tưởng (4333) Trọng Sinh (1230) Hài Hước (6491) Manhua (4036) Xuyên Không (3655) Oneshot (3015) Truyện Ma (2484) Hành Động (6529) Tình Cảm (2083) Big Boobs (1534) School Life (2127) Kinh Dị (2519) Sắc Hiệp (1293) Manga (20986) Audio (10519) Adult (8512) Truyện Màu (7345) Cổ Đại (3435) Chính Kịch (6725) Truyện Chữ (16063) Hentai (3368) Bí Ẩn (1894) Manhwa (3534) Hình Sự (1258) VLXX (21030) Slice of Life (1286) Hài VL (1913) Tâm Lý (1260) Supernatural (1328)
Âu Mỹ (261) Nam Phi (19) Đài Loan (69) More (29) Nga (22) Brazil (36) Việt Nam (2857) Malaysia (42) Hàn Quốc (245) Canada (103) Japan (52) Nhật Bản (781) United States of America (231) Ý (340) Ba Lan (33) Ấn Độ (106) Mexico (33) Anh (456) Thái Lan (380) Thụy Sĩ (19) Indonesia (40) Trung quốc (211) Thổ Nhĩ Kỳ (27) China (32) Đức (69) Hà Lan (26) Hồng Kông (198) Philippines (160) Tây Ban Nha (100) Thụy Điển (19) Mỹ (827) Úc (47) Pháp (396) Argentina (18) Bỉ (28)
Lãnh Đế Cuồng Thê: Chương 1
Thể loại: Xuyên không(Nam9, Nữ9 đều xuyên), Sủng, Nam cường, Nữ cường, HEEditor: kayleeNạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, là vương giả trong vương giả – đội trưởng dong binh đoàn T-H, tung hoành trong giới lính đánh thuê 7 năm không có người có thể địch nổi, lại cố tình có một nam […]
Sắp tới nửa đêm, vùng ngoại thành Nam Hải im ắng bỗng truyền đến tiếng mô tô gầm rú đinh tai nhức óc, như một đạo gió mạnh phá vỡ không gian.
Nạp Lan Yên mặc bộ quần áo màu đen, áo gió khoác ngoài cũng màu đen liếc mắt nhìn gương chiếu hậu để chiếc xa quân dụng việt dã đuổi sát không tha phía sau không bắt kịp, hung hăng cắn răng một cái, nắm chặt chân ga gầm lên tiếng cuối cùng!
Ở bên trong xe việt dã, nam nhân lạnh lùng yên ổn ngồi trên ghế lái, ánh mắt thâm thúy lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm mái tóc đen dài đang bay của nữ nhân mặc áo gió múa ở phía trước, thay đổi tốc độ, đâu vào đấy.
Nạp Lan Yên quẹo một cái, trong bình xăng của xe máy, xăng hoàn toàn cạn kiệt, trừng mắt nhìn mặt biển sóng lớn phía trước, mạnh mẽ dừng mô tô lại, nhổ một ngụm nước bọt: “Mẹ nó, quả nhiên xe được thưởng là xe rởm.”
Kít….
Lại là một đạo tiếng phanh xe vang lên, chỉ thấy một chiếc xe quân dụng việt dã rung rung rồi dừng lại. Nạp Lan Yên nhìn nam nhân mặc một bộ quân trang rằn ri bước xuống từ ghế lái, ngoài cười nhưngtrong không cười nói: “Ôi! Vị binh ca này, lão ngài vẫn đuổi theo ta không phải là có bệnh chứ?”
Nam nhân đừng bước, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ giống như được gọt giũa, đôi mắt màu đen lạnh lùng mà thâm thúy nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên: “Ngươi giả ngu rất thú vị sao?”
Nạp Lan Yên nắm chặt hai tay trong túi áo gió, nghe vậy cười một tiếng vui vẻ: “Thú vị hay mất mặt, Lãnh tam gia ngươi còn không hiểu được sao?”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của nam nhân nháy mắt âm trầm ba phần, đôi mắt như ưng bình thường hung ác lạnh lùng tập trung lên người Nạp Lan Yên, hơi thở lạnh lẽo từng bước một đến gần: “Nạp Lan Yên, năm trước, lúc gia thả ngươi xuất cảnh nói những gì ngươi đều coi là đánh rắm hả?”
Gió biển lướt nhẹ qua, nhẹ nhàng làm mấy sợi tóc trước trán Hạ Lan Phiêu bay lên, lộ ra một đôi con ngươi có chút giống như ánh mắt ranh ma của hồ ly. Màu mắt không phải là màu đen của người phương Đông, mà là màu hổ phách nhàn nhạt. Một khuôn mặt xinh đẹp vẫn tươi cười như cũ, giơ hai tay làm động tác đầu hàng với người nam nhân: “Được, hôm nay tính là tiểu nhân thua, được không?”
Được không?
Đương nhiên là thua!
Nạp Lan Yên vừa dứt lời, chân khẽ đảo cát bụi bay lên mặt của nam nhân, ngay lúc nam nhân nghiêng mình tránh né, Nạp Lan Yên nhanh chóng xoay người chạy về phía biển lớn, hung hăng cắn chặt răng, tùy tiện làm một cái nhiệm vụ đều có thể gặp đối thủ một mất một còn, thực con mẹ nó xui xẻo!
Phanh!
Tiếng súng lục từ phía sau bỗng nhiên vang lên, Nạp Lan Yên nghiêng người nằm xuống né tránh viên đạn, một giây sau trên người liền bị đè nặng, hơi thở kiên cường của nam nhân ở phía trên gắt gao ngăn chặn nàng. Người nọ cưỡng chế bóp chặt cằm của nàng nhấc lên, trong con mắt đen mang vô tận lãnh ý: “Nạp Lan Yên, ngươi vọng tưởng thoát được sao?”
Con ngươi của Nạp Lan Yên đảo một vòng, đột nhiên khóe miệng nâng lên một độ cong nhàn nhạt. Con mắt hồ ly cong lên như vầng trăng trên bầu trời, sáng ngời, mê người, tuyệt mỹ, còn có một tia mị hoặc thản nhiên.
Như mong muốn thấy hai con ngươi đối phương có chút thất thần, nhân cơ hội đó, Nạp Lan Yên nâng gối hung hăng đánh vào eo của nam nhân, lật mình một cái liền áp nam nhân ở dưới thân. Họng súng đen ngòm đặt lên huyệt thái dương của hắn, mắt cáo tràn ngập âm lãnh thô bạo: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi con mẹ nó ăn no rảnh rỗi liền một mực truy bắt lão nương hả?”
Nam nhân giống như không để ý đến họng súng đang uy hiếp ở huyệt thái dương, trên mặt tràn đầy tàn khốc làm người ta sợ hãi. Bàn tay hung hăng chế trụ bả vai của Nạp Lan Yên nói: “Chết tiệt, Nạp Lan Yên, ngươi có biết đại sứ nước Mỹ chết ở Hoa sẽ khiến cho quốc tế tranh cãi hay không? Ngươi không kiếm việc làm cho gia, ngươi sẽ không vui có phải hay không?”
Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, đội trưởng của dong binh đoàn T-H vương giả, càng là vương trong giới lính đánh thuê.
Mà nữ nhân đáng chết này chưa bao giờ làm việc thất bại, tiếp nhận nhiệm vụ đều tùy tâm trạng. Năm trước, khi thả nàng xuất cảnh đã cảnh cáo nàng không được lại động tay động chân với Trung Hoa.
Ai biết được nữ nhân này mới an phận được vài ngày, liền một phát bắn chết đại sứ quốc của Mỹ.
Lúc Lãnh Thiếu Diệp nhìn thấy thi thể liền giận đến tái mặt. Nhưng mà, hết lần này đến lần khác nữ nhân này lại cùng cấp trên có hiệp định bí mật, làm hắn muốn đánh chết cũng không thể, chém giết cũng không được. Quả thật là đã chịu đựng đủ rồi. Nhìn thấy nữ nhân này, đầu liền đau nhức!
“Quốc tế tranh cãi liên quan gì đến ta?” Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm vào cặp mắt ưng đen như mực kia. “Rắc” tiếng súng lên đạn vang lên rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh. “Có chứng cứ lúc nào cũng có thể đến bắt ta, không có chứng cứ thì mau cút đi. Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò mèo vờn chuột. Ta cảnh cáo ngươi không cần lại đến khiêu chiến kiên nhẫn của ta.”
Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên đau đầu, nàng không phải là, tung hoành giới lính đánh thuê 7 năm, hai lần bị bắt vào ngục giam đều vì nam nhân trước mặt này.
Cố tình lại vì có hiệp định bí mật năm đó, làm cho nàng đối với cái thiếu thướng trẻ tuổi tiền đồ vô lượng lại có bối cảnh thâm hậu này, giết cũng không được cũng đánh không được.
Nàng cũng thật rối rắm đó!
A….
Lãnh Thiếu Diệp bị đặt dưới thân bỗng nhiên nở nụ cười.
Giống như tượng điêu khắc ngũ quan lạnh lùng chớp mắt trở nên yêu khí nghiêm nghị, bàn tay nhanh chóng đặt lên cổ họng Nạp Lan Yên bóp chặt, lại giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói trầm thấp gợi cảm, đôi con ngươi lại lạnh lùng đáng sợ: “Huyết Hồ, không nên ép gia tự tay bẻ gãy đôi cánh của ngươi.”
Lãnh Thiếu Diệp, Lãnh gia tam thiếu gia của gia tộc quyền thế nhất Trung Hoa, năm hai mươi bảy tuổi làm thiếu tướng, là Lãnh tam gia thần bí tôn quý nhất kinh đô, trong tay nắm bao nhiêu quyền thế không ai biết được!
Nạp Lan Yên nhìn nam nhân dưới thân một cái thật sâu, phì cười, ngoan lệ dưới đáy mắt dần dần tiêu tán. Cổ tay vừa lật liền thu hồi súng, đứng lên, hai tay đút vào túi áo gió, lưu lại cho người nam nhân một bóng lưng.
“Tam gia, lợi ích đưa đến, ta tùy tâm mà lấy.”
Nhưng mà….
Đúng lúc này, đôi mắt hồ ly của Nạp Lan Yên nhìn lên trời rồi đột nhiên trợn trừng, nuốt từng ngụm nước bọt, dựa vào, kia là cái sao đặc biệt gì?
Con ngươi lạnh như băng của Lãnh Thiếu Diệp đột nhiên cũng giương lên, vật khổng lồ gì đó ở giữa không trung làm cho con ngươi của hắn co rụt lại thật sâu. Gần như là phản xạ có điều kiện, Lãnh Thiếu Diệp nhanh chóng ôm chặt Nạp Lan Yên vào ngực, bảo vệ chặt chẽ, rồi bay vội về sau tránh né.
Chính là, đã không còn kịp rồi!
Oanh!
Một cái Sao Băng thật lớn cắt qua chân trời.Trong chớp mắt, liền rơi xuống vị trí Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên đang đứng. Thiên thạch nặng mấy ngàn tấn dẫn theo cuồng phong sóng thần như là muốn đảo lộn thiên địa.
“Mẹ nó!” Trước khi rơi vào đen tối, Nạp Lan Yên mắng to, Lãnh Thiếu Diệp, nếu có kiếp sau, ta nhất định cùng ngươi đấu đến cùng!
“Mẹ nó!” Trước khi hôn mê, Lãnh Thiếu Diệp chửi thề một tiếng, Nạp Lan Yên, ân oán đời này, kiếp sau tiếp tục cùng gia tính!
Không ai nhìn thấy, ở nơi chân trời xa xa, một đạo ánh sáng lóe lên. Đột nhiên, một phân thành hai, hóa thành hai đạo ánh sáng dần biến mất giữa không trung.
***********************
-Chương 1+
Nạp Lan Yên mặc bộ quần áo màu đen, áo gió khoác ngoài cũng màu đen liếc mắt nhìn gương chiếu hậu để chiếc xa quân dụng việt dã đuổi sát không tha phía sau không bắt kịp, hung hăng cắn răng một cái, nắm chặt chân ga gầm lên tiếng cuối cùng!
Ở bên trong xe việt dã, nam nhân lạnh lùng yên ổn ngồi trên ghế lái, ánh mắt thâm thúy lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm mái tóc đen dài đang bay của nữ nhân mặc áo gió múa ở phía trước, thay đổi tốc độ, đâu vào đấy.
Nạp Lan Yên quẹo một cái, trong bình xăng của xe máy, xăng hoàn toàn cạn kiệt, trừng mắt nhìn mặt biển sóng lớn phía trước, mạnh mẽ dừng mô tô lại, nhổ một ngụm nước bọt: “Mẹ nó, quả nhiên xe được thưởng là xe rởm.”
Kít….
Lại là một đạo tiếng phanh xe vang lên, chỉ thấy một chiếc xe quân dụng việt dã rung rung rồi dừng lại. Nạp Lan Yên nhìn nam nhân mặc một bộ quân trang rằn ri bước xuống từ ghế lái, ngoài cười nhưngtrong không cười nói: “Ôi! Vị binh ca này, lão ngài vẫn đuổi theo ta không phải là có bệnh chứ?”
Nam nhân đừng bước, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ giống như được gọt giũa, đôi mắt màu đen lạnh lùng mà thâm thúy nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên: “Ngươi giả ngu rất thú vị sao?”
Nạp Lan Yên nắm chặt hai tay trong túi áo gió, nghe vậy cười một tiếng vui vẻ: “Thú vị hay mất mặt, Lãnh tam gia ngươi còn không hiểu được sao?”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của nam nhân nháy mắt âm trầm ba phần, đôi mắt như ưng bình thường hung ác lạnh lùng tập trung lên người Nạp Lan Yên, hơi thở lạnh lẽo từng bước một đến gần: “Nạp Lan Yên, năm trước, lúc gia thả ngươi xuất cảnh nói những gì ngươi đều coi là đánh rắm hả?”
Gió biển lướt nhẹ qua, nhẹ nhàng làm mấy sợi tóc trước trán Hạ Lan Phiêu bay lên, lộ ra một đôi con ngươi có chút giống như ánh mắt ranh ma của hồ ly. Màu mắt không phải là màu đen của người phương Đông, mà là màu hổ phách nhàn nhạt. Một khuôn mặt xinh đẹp vẫn tươi cười như cũ, giơ hai tay làm động tác đầu hàng với người nam nhân: “Được, hôm nay tính là tiểu nhân thua, được không?”
Được không?
Đương nhiên là thua!
Nạp Lan Yên vừa dứt lời, chân khẽ đảo cát bụi bay lên mặt của nam nhân, ngay lúc nam nhân nghiêng mình tránh né, Nạp Lan Yên nhanh chóng xoay người chạy về phía biển lớn, hung hăng cắn chặt răng, tùy tiện làm một cái nhiệm vụ đều có thể gặp đối thủ một mất một còn, thực con mẹ nó xui xẻo!
Phanh!
Tiếng súng lục từ phía sau bỗng nhiên vang lên, Nạp Lan Yên nghiêng người nằm xuống né tránh viên đạn, một giây sau trên người liền bị đè nặng, hơi thở kiên cường của nam nhân ở phía trên gắt gao ngăn chặn nàng. Người nọ cưỡng chế bóp chặt cằm của nàng nhấc lên, trong con mắt đen mang vô tận lãnh ý: “Nạp Lan Yên, ngươi vọng tưởng thoát được sao?”
Con ngươi của Nạp Lan Yên đảo một vòng, đột nhiên khóe miệng nâng lên một độ cong nhàn nhạt. Con mắt hồ ly cong lên như vầng trăng trên bầu trời, sáng ngời, mê người, tuyệt mỹ, còn có một tia mị hoặc thản nhiên.
Như mong muốn thấy hai con ngươi đối phương có chút thất thần, nhân cơ hội đó, Nạp Lan Yên nâng gối hung hăng đánh vào eo của nam nhân, lật mình một cái liền áp nam nhân ở dưới thân. Họng súng đen ngòm đặt lên huyệt thái dương của hắn, mắt cáo tràn ngập âm lãnh thô bạo: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi con mẹ nó ăn no rảnh rỗi liền một mực truy bắt lão nương hả?”
Nam nhân giống như không để ý đến họng súng đang uy hiếp ở huyệt thái dương, trên mặt tràn đầy tàn khốc làm người ta sợ hãi. Bàn tay hung hăng chế trụ bả vai của Nạp Lan Yên nói: “Chết tiệt, Nạp Lan Yên, ngươi có biết đại sứ nước Mỹ chết ở Hoa sẽ khiến cho quốc tế tranh cãi hay không? Ngươi không kiếm việc làm cho gia, ngươi sẽ không vui có phải hay không?”
Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, đội trưởng của dong binh đoàn T-H vương giả, càng là vương trong giới lính đánh thuê.
Mà nữ nhân đáng chết này chưa bao giờ làm việc thất bại, tiếp nhận nhiệm vụ đều tùy tâm trạng. Năm trước, khi thả nàng xuất cảnh đã cảnh cáo nàng không được lại động tay động chân với Trung Hoa.
Ai biết được nữ nhân này mới an phận được vài ngày, liền một phát bắn chết đại sứ quốc của Mỹ.
Lúc Lãnh Thiếu Diệp nhìn thấy thi thể liền giận đến tái mặt. Nhưng mà, hết lần này đến lần khác nữ nhân này lại cùng cấp trên có hiệp định bí mật, làm hắn muốn đánh chết cũng không thể, chém giết cũng không được. Quả thật là đã chịu đựng đủ rồi. Nhìn thấy nữ nhân này, đầu liền đau nhức!
“Quốc tế tranh cãi liên quan gì đến ta?” Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm vào cặp mắt ưng đen như mực kia. “Rắc” tiếng súng lên đạn vang lên rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh. “Có chứng cứ lúc nào cũng có thể đến bắt ta, không có chứng cứ thì mau cút đi. Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò mèo vờn chuột. Ta cảnh cáo ngươi không cần lại đến khiêu chiến kiên nhẫn của ta.”
Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên đau đầu, nàng không phải là, tung hoành giới lính đánh thuê 7 năm, hai lần bị bắt vào ngục giam đều vì nam nhân trước mặt này.
Cố tình lại vì có hiệp định bí mật năm đó, làm cho nàng đối với cái thiếu thướng trẻ tuổi tiền đồ vô lượng lại có bối cảnh thâm hậu này, giết cũng không được cũng đánh không được.
Nàng cũng thật rối rắm đó!
A….
Lãnh Thiếu Diệp bị đặt dưới thân bỗng nhiên nở nụ cười.
Giống như tượng điêu khắc ngũ quan lạnh lùng chớp mắt trở nên yêu khí nghiêm nghị, bàn tay nhanh chóng đặt lên cổ họng Nạp Lan Yên bóp chặt, lại giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói trầm thấp gợi cảm, đôi con ngươi lại lạnh lùng đáng sợ: “Huyết Hồ, không nên ép gia tự tay bẻ gãy đôi cánh của ngươi.”
Lãnh Thiếu Diệp, Lãnh gia tam thiếu gia của gia tộc quyền thế nhất Trung Hoa, năm hai mươi bảy tuổi làm thiếu tướng, là Lãnh tam gia thần bí tôn quý nhất kinh đô, trong tay nắm bao nhiêu quyền thế không ai biết được!
Nạp Lan Yên nhìn nam nhân dưới thân một cái thật sâu, phì cười, ngoan lệ dưới đáy mắt dần dần tiêu tán. Cổ tay vừa lật liền thu hồi súng, đứng lên, hai tay đút vào túi áo gió, lưu lại cho người nam nhân một bóng lưng.
“Tam gia, lợi ích đưa đến, ta tùy tâm mà lấy.”
Nhưng mà….
Đúng lúc này, đôi mắt hồ ly của Nạp Lan Yên nhìn lên trời rồi đột nhiên trợn trừng, nuốt từng ngụm nước bọt, dựa vào, kia là cái sao đặc biệt gì?
Con ngươi lạnh như băng của Lãnh Thiếu Diệp đột nhiên cũng giương lên, vật khổng lồ gì đó ở giữa không trung làm cho con ngươi của hắn co rụt lại thật sâu. Gần như là phản xạ có điều kiện, Lãnh Thiếu Diệp nhanh chóng ôm chặt Nạp Lan Yên vào ngực, bảo vệ chặt chẽ, rồi bay vội về sau tránh né.
Chính là, đã không còn kịp rồi!
Oanh!
Một cái Sao Băng thật lớn cắt qua chân trời.Trong chớp mắt, liền rơi xuống vị trí Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên đang đứng. Thiên thạch nặng mấy ngàn tấn dẫn theo cuồng phong sóng thần như là muốn đảo lộn thiên địa.
“Mẹ nó!” Trước khi rơi vào đen tối, Nạp Lan Yên mắng to, Lãnh Thiếu Diệp, nếu có kiếp sau, ta nhất định cùng ngươi đấu đến cùng!
“Mẹ nó!” Trước khi hôn mê, Lãnh Thiếu Diệp chửi thề một tiếng, Nạp Lan Yên, ân oán đời này, kiếp sau tiếp tục cùng gia tính!
Không ai nhìn thấy, ở nơi chân trời xa xa, một đạo ánh sáng lóe lên. Đột nhiên, một phân thành hai, hóa thành hai đạo ánh sáng dần biến mất giữa không trung.
***********************
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 905
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Truyện Chữ, Xuyên Không
TMDb: 7.9
Số chương: 108/108
0
Từ khóa: Lãnh Đế Cuồng Thê truyenhoan

Để lại một bình luận