Nam Phi (20) Thái Lan (378) Trung quốc (191) Ý (324) Canada (100) Nhật Bản (700) More (27) Malaysia (42) Mexico (33) United States of America (228) Tây Ban Nha (98) Đài Loan (69) Hồng Kông (195) Hà Lan (26) Bỉ (28) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Ba Lan (33) Argentina (18) Ấn Độ (106) Indonesia (40) Pháp (388) Thụy Điển (19) China (25) Philippines (160) Nga (21) Úc (46) Mỹ (827) Anh (450) Thụy Sĩ (19) Brazil (36) Đức (68) Việt Nam (2813) Âu Mỹ (226) Hàn Quốc (236) Japan (51)
Nam Phi (20) Thái Lan (378) Trung quốc (191) Ý (324) Canada (100) Nhật Bản (700) More (27) Malaysia (42) Mexico (33) United States of America (228) Tây Ban Nha (98) Đài Loan (69) Hồng Kông (195) Hà Lan (26) Bỉ (28) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Ba Lan (33) Argentina (18) Ấn Độ (106) Indonesia (40) Pháp (388) Thụy Điển (19) China (25) Philippines (160) Nga (21) Úc (46) Mỹ (827) Anh (450) Thụy Sĩ (19) Brazil (36) Đức (68) Việt Nam (2813) Âu Mỹ (226) Hàn Quốc (236) Japan (51)Món Quà: Chương 1
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Độ dài: 103 chương + 15 ngoại truyện
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, thanh mai trúc mã, nam chính mỏ hỗn mềm lòng x nữ chính ngoan xinh yêu, nhẹ nhàng, ngọt ngào, SC, HE
Giới thiệu
Anh là ác quỷ, và cũng là món quà.
Tin tốt: Không ai biết cô thầm yêu anh trai mình.
Tin xấu: Anh trai cô là đồ cà chớn.
“Con trai có em gái sẽ không lắp giỏ đựng đồ ở yên sau xe đạp.”
Note: Nam nữ chính không cùng huyết thống và hộ khẩu.
Tóm tắt một câu: Cặp anh em “hờ” yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Chủ đề: Tình yêu sâu đậm nảy mầm từ thuở thiếu thời.
Vào buổi chiều ngày 9 tháng 8 năm 2008, làng Sơn Vĩ cũng như bao nơi khác, nhà nhà đều đang đắm chìm trong không khí Thế vận hội.
Một đám trẻ con tụ tập trước ti vi trong phòng ngủ chính của một nhà nọ, đứa ngồi trên giường, đứa trên sô pha, đứa trên ghế đẩu, lúc nhúc cao thấp không đều như nấm mọc sau mưa. Thậm chí bên ngoài cửa sổ cũng có một cái đầu đang ló vào, cố hết sức nhìn chiếc ti vi đang sáng.
Trên màn hình đang chiếu trận đấu vòng 64 giải cầu lông đơn nữ.
Bỗng dưng, có đứa phát hiện ra cái đầu bên cửa sổ, liền chỉ tay hét lớn:
– Con nhỏ HIV đến kìa! Mau kéo rèm lại đừng cho nó xem!
– Cút đi! – Đứa bé ngồi gần cửa sổ nhất mắng to, rồi kéo soạt tấm rèm lại, che đi bộ mặt xui xẻo kia.
Người phụ nữ trung niên đi ngang qua nghe thấy, không biết đã là lần thứ mấy bà phải mắng:
– Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được đặt biệt danh xấu cho người khác! Kéo rèm ra cho thoáng!
Bà xách một thùng nước vừa giặt đồ xong đổ ra sân xi măng trước cửa cho mát, đúng lúc “con nhỏ HIV” mà bọn trẻ nhắc tới đi ngang qua, bị dòng nước tạt sát gót khiến nó phải chạy vội.
Người phụ nữ trung niên gọi cô bé lại hỏi:
– Mạn Thu, bà con về chưa?
Lương Mạn Thu đã mười tuổi mà chỉ cao hơn mét ba một chút, người gầy đét so với bạn cùng lứa, da lại đen nhẻm. Hai chỏm tóc đuôi ngựa không biết bao ngày chưa gội chải, rối bù rũ xuống, trông như tai của một con chó con.
Lương Mạn Thu lí nhí chào “bác ạ”, rồi lắc đầu.
Bác gái hỏi:
– Thế ba con đâu, có nhà không?
Lương Mạn Thu vẫn lắc đầu.
Bác gái lại hỏi:
– Bao nhiêu ngày nay chỉ có mình con ở nhà thôi à?
Lần này Lương Mạn Thu mới gật đầu.
Ánh mắt bác gái thoáng sững lại, rồi bà buồn bã hỏi:
– Một mình con thì biết nấu nướng gì mà ăn?
Lương Mạn Thu lí nhí đáp gì đó, bác gái phải hỏi lại hai lần mới nghe rõ là cô bé sang nhà hàng xóm ăn nhờ. Bà định hỏi thêm thì Mạn Thu đã chạy biến mất. Bác gái này, cũng như nhiều người trong làng, đều biết rõ hoàn cảnh nhà cô bé, chỉ biết than môn câu “Đúng là tạo nghiệt!” rồi quay vào lo việc nhà mình.
Bà của Lương Mạn Thu đã được cô đưa lên Hải Thành chữa bệnh gần mười ngày nay. Suốt thời gian đó, cô bé may mắn được bác gái hàng xóm tốt bụng cho ăn nhờ. Cứ đến bữa, bác lại bưng một chén cơm canh đầy đổ vào cái chén riêng của nó, còn dặn ăn xong phải rửa sạch không thì gián kéo đến đấy.
Cô bé còn loáng thoáng nghe bác gái bị chồng mắng, rằng nhà mình thừa tiền dư của lắm hay sao mà đi nuôi thêm một đứa ăn chực, lại còn là “con nhỏ HIV” nữa. Mãi đến khi nghe bác gái thanh minh rằng mình không hề đụng vào chén của nó, Mạn Thu mới biết họ đang nói về mình.
Sau đó, có người bên Ủy ban thôn đến, nói sẽ giúp liên lạc với ba cô bé, nhưng rồi cũng biệt tăm.
Sắp về đến nhà, Lương Mạn Thu bỗng phát hiện cửa mở toang. Lẽ nào bà về rồi?
Cô bé chạy như bay vào nhà, nhưng bên trong chỉ có Lương Lập Hoa – ông ba đã mất dạng nhiều ngày của nó.
Lương Lập Hoa thậm chí còn gầy gò hơn cả con gái. Giữa tiết trời nóng nực, ông ta vẫn mặc quần dài áo dài tay, nếu không thì những đường gân xanh nổi cuồn cuộn và chi chít vết kim tiêm trên chân tay hẳn đã dọa cô bé sợ phát khóc.
Lương Lập Hoa nói:
– Tiểu Thu, thu dọn đồ đạc của mày đi, bài tập nghỉ hè với quần áo ấy. Ba đưa mày đến một nơi.
Đôi mắt đen láy của Lương Mạn Thu trông càng to hơn trên gương mặt hốc hác, cô bé hỏi:
– Đến nhà cô tìm bà ạ?
Lương Lập Hoa đáp:
– Đến nơi mày sẽ biết.
Lương Mạn Thu làm gì có mấy quần áo, đồ mùa hè lại nhẹ tênh, gộp lại còn chẳng nặng bằng đống bài tập nghỉ hè. Tất cả nhét vừa gọn vào chiếc cặp sách sờn mép đã đeo suốt bốn năm.
Lương Mạn Thu đi đôi dép lê nứt đế, theo Lương Lập Hoa lên chuyến xe khách đi Hải Thành, bụng bảo dạ chắc là đến nhà cô thật rồi.
Vậy mà còn chưa thấy khung cảnh đường phố quen thuộc trong trí nhớ đâu, Lương Mạn Thu đã bị ba gọi xuống xe. Cô bé hỏi:
– Cô chuyển nhà rồi ạ?
Lương Lập Hoa không trả lời, dắt cô bé lách qua mấy ông xe ôm đang ra sức chèo kéo khách, đi vào một con phố xa lạ.
Xung quanh có nhiều tòa nhà cao tầng sừng sững hơn hẳn cái thị trấn cô bé từng đến, những bảng hiệu, hộp đèn sáng choang khiến người ta hoa cả mắt, lại còn có cả cầu vượt bằng thép nữa.
Lương Mạn Thu đi sát theo Lương Lập Hoa, hỏi:
– Đây cũng là Hải Thành hả ba?
– Ừ. – Lương Lập Hoa đáp gọn lỏn, không giải thích gì thêm, dẫn cô bé rẽ vào một khu dân cư rồi dừng lại trước một tiệm ăn ven đường tên là “Ngỗng quay Tứ Hải”. Trước cửa tiệm treo một tấm biển: “Cần tuyển người, bao ăn ba bữa”.
Tiệm này cũng bán các món nguội ăn kèm và cơm suất, nhưng bây giờ còn khá xa giờ cơm tối. Lương Mạn Thu tham lam hít hà mùi thịt thơm nức mũi, bất giác nuốt nước miếng ừng ực.
Một cô gái trẻ đeo tạp dề dính đầy dầu mỡ đang cúi người lau sàn nhà, thấy hai ba con ngó nghiêng thì đứng thẳng dậy cười hỏi:
– Hai ba con muốn mua gì ạ?
Lương Lập Hoa nắm lấy quai cặp của Lương Mạn Thu, dắt cô bé vào tiệm, hỏi:
– Anh Hải có đây không?
Cô gái trẻ chống cây lau nhà, thấy hai ba con nhà này ăn mặc rách rưới, trông như bọn ăn xin bèn cảnh giác hỏi:
– Anh là ai, tìm anh Hải có việc gì?
Lương Lập Hoa đáp:
– Tôi với anh Hải trước đây là đồng đội, tìm anh ấy có chút việc.
Bên trái lối vào của tiệm ngỗng quay là khu chế biến mở, treo lủng lẳng đủ loại thịt quay chứ không chỉ có ngỗng, bên phải kê một dãy bàn ghế sát tường. Sâu bên trong là cánh cửa dẫn vào bếp sau, cạnh tường có chất một ít khăn giấy và mấy lốc sữa đậu nành.
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hòa nhã kéo cửa bếp sau bước ra, ánh mắt nhìn Lương Lập Hoa lộ rõ vẻ ngờ vực:
– Lương Lập Hoa?
– Anh Hải! – Lương Lập Hoa vội nở nụ cười niềm nở, rồi huých nhẹ con gái. – Chào bác đi.
– Bác ạ. – Giọng Mạn Thu lí nhí như muỗi kêu, nghe như thể cô bé đã nhịn đói ba ngày ba đêm.
Đới Tứ Hải đáp một tiếng, ánh mắt thoáng nét thương cảm:
– Con lên lớp mấy rồi?
Lương Mạn Thu đáp:
– Khai giảng con lên lớp Năm ạ.
Đới Tứ Hải nói:
– Vậy là học dưới con trai bác một lớp. Con ra bàn kia ngồi chơi đi. A Liên, khui cho cô bé chai sữa đậu nành.
Lương Mạn Thu rón rén ngồi xuống ghế, nhận lấy chai sữa đậu nành đã cắm sẵn ống hút từ tay cô gái tên A Liên.
Trông A Liên có vẻ lớn hơn tuổi chị nhưng chưa đến tuổi cô, Mạn Thu không biết nên xưng hô thế nào, chỉ lí nhí nói lời cảm ơn.
Lương Lập Hoa bị Đới Tứ Hải kéo ra ngoài cửa, tránh mặt Lương Mạn Thu để nói chuyện.
Nếu không phải nể tình Lương Lập Hoa từng cứu mạng mình hồi còn đi lính, Đới Tứ Hải đã sớm chửi thẳng vào mặt gã nghiện chết dẫm kia rồi đuổi đi.
Ông chẳng hề khách sáo hỏi thẳng:
– Mày vẫn còn chơi thứ đó à?
-Chương 1+
Một đám trẻ con tụ tập trước ti vi trong phòng ngủ chính của một nhà nọ, đứa ngồi trên giường, đứa trên sô pha, đứa trên ghế đẩu, lúc nhúc cao thấp không đều như nấm mọc sau mưa. Thậm chí bên ngoài cửa sổ cũng có một cái đầu đang ló vào, cố hết sức nhìn chiếc ti vi đang sáng.
Trên màn hình đang chiếu trận đấu vòng 64 giải cầu lông đơn nữ.
Bỗng dưng, có đứa phát hiện ra cái đầu bên cửa sổ, liền chỉ tay hét lớn:
– Con nhỏ HIV đến kìa! Mau kéo rèm lại đừng cho nó xem!
– Cút đi! – Đứa bé ngồi gần cửa sổ nhất mắng to, rồi kéo soạt tấm rèm lại, che đi bộ mặt xui xẻo kia.
Người phụ nữ trung niên đi ngang qua nghe thấy, không biết đã là lần thứ mấy bà phải mắng:
– Đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được đặt biệt danh xấu cho người khác! Kéo rèm ra cho thoáng!
Bà xách một thùng nước vừa giặt đồ xong đổ ra sân xi măng trước cửa cho mát, đúng lúc “con nhỏ HIV” mà bọn trẻ nhắc tới đi ngang qua, bị dòng nước tạt sát gót khiến nó phải chạy vội.
Người phụ nữ trung niên gọi cô bé lại hỏi:
– Mạn Thu, bà con về chưa?
Lương Mạn Thu đã mười tuổi mà chỉ cao hơn mét ba một chút, người gầy đét so với bạn cùng lứa, da lại đen nhẻm. Hai chỏm tóc đuôi ngựa không biết bao ngày chưa gội chải, rối bù rũ xuống, trông như tai của một con chó con.
Lương Mạn Thu lí nhí chào “bác ạ”, rồi lắc đầu.
Bác gái hỏi:
– Thế ba con đâu, có nhà không?
Lương Mạn Thu vẫn lắc đầu.
Bác gái lại hỏi:
– Bao nhiêu ngày nay chỉ có mình con ở nhà thôi à?
Lần này Lương Mạn Thu mới gật đầu.
Ánh mắt bác gái thoáng sững lại, rồi bà buồn bã hỏi:
– Một mình con thì biết nấu nướng gì mà ăn?
Lương Mạn Thu lí nhí đáp gì đó, bác gái phải hỏi lại hai lần mới nghe rõ là cô bé sang nhà hàng xóm ăn nhờ. Bà định hỏi thêm thì Mạn Thu đã chạy biến mất. Bác gái này, cũng như nhiều người trong làng, đều biết rõ hoàn cảnh nhà cô bé, chỉ biết than môn câu “Đúng là tạo nghiệt!” rồi quay vào lo việc nhà mình.
Bà của Lương Mạn Thu đã được cô đưa lên Hải Thành chữa bệnh gần mười ngày nay. Suốt thời gian đó, cô bé may mắn được bác gái hàng xóm tốt bụng cho ăn nhờ. Cứ đến bữa, bác lại bưng một chén cơm canh đầy đổ vào cái chén riêng của nó, còn dặn ăn xong phải rửa sạch không thì gián kéo đến đấy.
Cô bé còn loáng thoáng nghe bác gái bị chồng mắng, rằng nhà mình thừa tiền dư của lắm hay sao mà đi nuôi thêm một đứa ăn chực, lại còn là “con nhỏ HIV” nữa. Mãi đến khi nghe bác gái thanh minh rằng mình không hề đụng vào chén của nó, Mạn Thu mới biết họ đang nói về mình.
Sau đó, có người bên Ủy ban thôn đến, nói sẽ giúp liên lạc với ba cô bé, nhưng rồi cũng biệt tăm.
Sắp về đến nhà, Lương Mạn Thu bỗng phát hiện cửa mở toang. Lẽ nào bà về rồi?
Cô bé chạy như bay vào nhà, nhưng bên trong chỉ có Lương Lập Hoa – ông ba đã mất dạng nhiều ngày của nó.
Lương Lập Hoa thậm chí còn gầy gò hơn cả con gái. Giữa tiết trời nóng nực, ông ta vẫn mặc quần dài áo dài tay, nếu không thì những đường gân xanh nổi cuồn cuộn và chi chít vết kim tiêm trên chân tay hẳn đã dọa cô bé sợ phát khóc.
Lương Lập Hoa nói:
– Tiểu Thu, thu dọn đồ đạc của mày đi, bài tập nghỉ hè với quần áo ấy. Ba đưa mày đến một nơi.
Đôi mắt đen láy của Lương Mạn Thu trông càng to hơn trên gương mặt hốc hác, cô bé hỏi:
– Đến nhà cô tìm bà ạ?
Lương Lập Hoa đáp:
– Đến nơi mày sẽ biết.
Lương Mạn Thu làm gì có mấy quần áo, đồ mùa hè lại nhẹ tênh, gộp lại còn chẳng nặng bằng đống bài tập nghỉ hè. Tất cả nhét vừa gọn vào chiếc cặp sách sờn mép đã đeo suốt bốn năm.
Lương Mạn Thu đi đôi dép lê nứt đế, theo Lương Lập Hoa lên chuyến xe khách đi Hải Thành, bụng bảo dạ chắc là đến nhà cô thật rồi.
Vậy mà còn chưa thấy khung cảnh đường phố quen thuộc trong trí nhớ đâu, Lương Mạn Thu đã bị ba gọi xuống xe. Cô bé hỏi:
– Cô chuyển nhà rồi ạ?
Lương Lập Hoa không trả lời, dắt cô bé lách qua mấy ông xe ôm đang ra sức chèo kéo khách, đi vào một con phố xa lạ.
Xung quanh có nhiều tòa nhà cao tầng sừng sững hơn hẳn cái thị trấn cô bé từng đến, những bảng hiệu, hộp đèn sáng choang khiến người ta hoa cả mắt, lại còn có cả cầu vượt bằng thép nữa.
Lương Mạn Thu đi sát theo Lương Lập Hoa, hỏi:
– Đây cũng là Hải Thành hả ba?
– Ừ. – Lương Lập Hoa đáp gọn lỏn, không giải thích gì thêm, dẫn cô bé rẽ vào một khu dân cư rồi dừng lại trước một tiệm ăn ven đường tên là “Ngỗng quay Tứ Hải”. Trước cửa tiệm treo một tấm biển: “Cần tuyển người, bao ăn ba bữa”.
Tiệm này cũng bán các món nguội ăn kèm và cơm suất, nhưng bây giờ còn khá xa giờ cơm tối. Lương Mạn Thu tham lam hít hà mùi thịt thơm nức mũi, bất giác nuốt nước miếng ừng ực.
Một cô gái trẻ đeo tạp dề dính đầy dầu mỡ đang cúi người lau sàn nhà, thấy hai ba con ngó nghiêng thì đứng thẳng dậy cười hỏi:
– Hai ba con muốn mua gì ạ?
Lương Lập Hoa nắm lấy quai cặp của Lương Mạn Thu, dắt cô bé vào tiệm, hỏi:
– Anh Hải có đây không?
Cô gái trẻ chống cây lau nhà, thấy hai ba con nhà này ăn mặc rách rưới, trông như bọn ăn xin bèn cảnh giác hỏi:
– Anh là ai, tìm anh Hải có việc gì?
Lương Lập Hoa đáp:
– Tôi với anh Hải trước đây là đồng đội, tìm anh ấy có chút việc.
Bên trái lối vào của tiệm ngỗng quay là khu chế biến mở, treo lủng lẳng đủ loại thịt quay chứ không chỉ có ngỗng, bên phải kê một dãy bàn ghế sát tường. Sâu bên trong là cánh cửa dẫn vào bếp sau, cạnh tường có chất một ít khăn giấy và mấy lốc sữa đậu nành.
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hòa nhã kéo cửa bếp sau bước ra, ánh mắt nhìn Lương Lập Hoa lộ rõ vẻ ngờ vực:
– Lương Lập Hoa?
– Anh Hải! – Lương Lập Hoa vội nở nụ cười niềm nở, rồi huých nhẹ con gái. – Chào bác đi.
– Bác ạ. – Giọng Mạn Thu lí nhí như muỗi kêu, nghe như thể cô bé đã nhịn đói ba ngày ba đêm.
Đới Tứ Hải đáp một tiếng, ánh mắt thoáng nét thương cảm:
– Con lên lớp mấy rồi?
Lương Mạn Thu đáp:
– Khai giảng con lên lớp Năm ạ.
Đới Tứ Hải nói:
– Vậy là học dưới con trai bác một lớp. Con ra bàn kia ngồi chơi đi. A Liên, khui cho cô bé chai sữa đậu nành.
Lương Mạn Thu rón rén ngồi xuống ghế, nhận lấy chai sữa đậu nành đã cắm sẵn ống hút từ tay cô gái tên A Liên.
Trông A Liên có vẻ lớn hơn tuổi chị nhưng chưa đến tuổi cô, Mạn Thu không biết nên xưng hô thế nào, chỉ lí nhí nói lời cảm ơn.
Lương Lập Hoa bị Đới Tứ Hải kéo ra ngoài cửa, tránh mặt Lương Mạn Thu để nói chuyện.
Nếu không phải nể tình Lương Lập Hoa từng cứu mạng mình hồi còn đi lính, Đới Tứ Hải đã sớm chửi thẳng vào mặt gã nghiện chết dẫm kia rồi đuổi đi.
Ông chẳng hề khách sáo hỏi thẳng:
– Mày vẫn còn chơi thứ đó à?
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 970
Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Số chương: 118/118
0
Từ khóa: Món Quà truyenhoan

Để lại một bình luận