Thái Lan (378) Thụy Điển (19) Ý (324) Tây Ban Nha (98) Thụy Sĩ (19) More (27) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Hồng Kông (195) Pháp (388) China (25) Malaysia (42) Đài Loan (68) Japan (51) Argentina (18) Đức (68) Canada (100) Nam Phi (20) Úc (46) Hàn Quốc (235) Mỹ (825) Việt Nam (2813) Ấn Độ (106) Nhật Bản (684) Ba Lan (33) United States of America (228) Hà Lan (26) Nga (21) Mexico (33) Bỉ (28) Indonesia (40) Âu Mỹ (226) Anh (450) Brazil (36) Trung quốc (190) Philippines (160)
Thái Lan (378) Thụy Điển (19) Ý (324) Tây Ban Nha (98) Thụy Sĩ (19) More (27) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Hồng Kông (195) Pháp (388) China (25) Malaysia (42) Đài Loan (68) Japan (51) Argentina (18) Đức (68) Canada (100) Nam Phi (20) Úc (46) Hàn Quốc (235) Mỹ (825) Việt Nam (2813) Ấn Độ (106) Nhật Bản (684) Ba Lan (33) United States of America (228) Hà Lan (26) Nga (21) Mexico (33) Bỉ (28) Indonesia (40) Âu Mỹ (226) Anh (450) Brazil (36) Trung quốc (190) Philippines (160)Một Lần Rồi Thôi
Mỗi khi đặt bút viết một chuyện tình tôi thường nghĩ ngay đến đoạn kết, cuộc tình nào thì cũng phải có kết thúc và thường chỉ có vài cách kết thúc khác nhau, muốn để độc giả bâng khuâng nhà văn sẽ cho hai người xa nhau, xót xa hơn thì bắt một nhân vật phải chết. Phim Ấn Độ luôn luôn chấm dứt bằng một đám cưới, khán giả hả hê vỗ tay reo hò thơ thới hân hoan ra về, khen người làm phim có hậu nhưng xét cho cùng chung cuộc hạnh phúc ấy nhạt nhẽo lắm bởi vì “đời sẽ mất vui khi đã vẹn câu thề”.

Để lại một bình luận