Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương: Chương 1

Mẹ cô là một vũ nữ ở hộp đêm còn ba cô là một người đã có vợ nhưng lại đến và dây dưa với mẹ cô. Gặp gỡ, trò chuyện sau đó lên giường với nhau. Kết quả ngoài ý muốn đó chính là Mễ An! Mẹ cô sợ hãi muốn đi phá thai, nhưng lại ham mê phú quý hào hoa nơi ba cô.

Quyết định lấy đứa bé ra để uy hiếp và ràng buộc ba cô ly dị với vợ. Cuối cùng vẫn chính là không thành công, ông ta ném xấp tiền vào mặt mẹ cô đuổi đi. Mẹ cô túng quẫn đi vào đường cùng rồi vứt cô ở trước cổng cô nhi viện.

Mễ An được nhận vào cô nhi viện và được chẩn đoán là chấn thương tâm lý, luôn luôn sợ hãi rụt rè khi tiếp xúc với mọi người.

Cuộc đời của Mễ An từ nhỏ đến lớn đều là màu xám bạc mù mịt không thấy đích đến, cho đến khi gặp Khang Duật. Gặp Khang Duật là khi cô vào trường đại học. Anh chơi bóng rổ rồi vô tình trái bóng trúng vào đầu cô, từ đó cô và anh gặp nhau cũng là lúc Mễ An được Khang Duật cứu vớt ra khỏi hố đen trũng sâu của cuộc đời!

Cứ tưởng sẽ tìm được hành phúc đời mình, nhưng Mễ An nào ngờ đó chỉ mới là bắt đầu của những chuỗi ngày sóng gió tiếp theo…

Truyện này do Vi cho phép tv79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của tv79.xyz



** Cô nhi viện Thánh An**

Nếu giờ ra chơi là lúc lũ trẻ trong cô nhi viện ào xuống sân thì đâu đó trong một góc nhỏ, có mộcô bé là ngoại lệ. Mễ An thẫn thờ bên thành giường, dán mắt nhìn ra ngoài sân chơi. Từ cửa sổ phòng mình, cô bé đưa đôi mắthấp thỏm nhìn những đứa trẻ khác ngoài sân chơi.

Mỗi lần đến giờ ra chơi là Mễ An lại ngồi co gối bên chiếc giường của mình, gióng tầm mắra ngoài cửa sổ, quan sámọi diễn biến bên ngoài như mộngười đứng bên lề cuộc sống vậy.

Dù lòng cảm thấy ganh tị nhưng chấn thương tâm lý lúc nhỏ có lẽ đã ảnh hưởng không íđến tính cách của cô bé, khiến cô bé không dám kếgiao cùng ai. Thân thiếlàm gì để rồi phải chia xa, nếu biếbị bỏ lại thì thôi ngay từ đầu đừng đến, Mễ An sợ sệcủa những ngày đó từng nghĩ như vậy. Để trấn an bản thân, ngoài việc co mình trong chăn để tự vỗ về bản thân, thì có lẽ nỗi cô đơn cũng chỉ nguôi ngoai khi nằm trong vòng tay của sơ Lục Diệp Maria.

Có lẽ ở đây cũng chỉ có mỗi sơ Diệp là thấu hiểu cho hoàn cảnh của cô bé. Năm đó, vào một đêm mưa gió bão bùng, có một bà mẹ ôm con đứng trước cửa cô nhi viện liên tục bấm chuông inh ỏi. Sơ Diệp lúc đó thậsự cảm thấy hơi khó hiểu vì sao đêm giông tố như vậy lại đi gửi con, nhưng sau khi nghe tường tận câu chuyện của người phụ nữ đó, sơ cảm thấy thương cảm hơn là giận bà ta và đồng thời nhận nuôi Mễ An từ vòng tay của người phụ nữ đáng thương đó.

“Con gái, đừng sợ. Có muốn ra ngoài đó chơi với sơ không?”

Mễ An ngẩng đầu nhìn thấy sơ thì nhoài người về phía trước tỏ ý muốn được bế lên, ánh mắbừng sáng lên tựa như mộngười bị đuối nước tìm thấy chiếc phao cứu sinh vậy. Sơ biếcô bé này rấkhó để chấp nhận tiếp xúc với mọi người nên sơ rấkiên nhẫn và khi khuôn viên sân chơi lấy lại sự vắng vẻ vốn có của nó, sơ dắtay Mễ An từng bước đi ra.

“Đợi mấy bạn chơi xong ta dẫn con ra đó chơi nhé? Con muốn chơi gì, chơi xích đu nhé?” Sơ mộtay bế Mễ An lên, mộtay chỉ vào chiếc xích đu ngoài sân.

.

.

.

Mễ An nắm chặdây xích, cảm nhận cả cơ thể đung đưa theo xích đu. Cô nhắm mắlại cảm nhận gió lùa qua làn tóc, cái mùi hoa sữa thoang thoảng giữa không trung này vẫn không có gì khác dù đã qua 10 năm dài đằng đẵng.

Cô sờ lên chiếc xích đu mà cô đã ngồi gần như suốnhững năm tháng lớn lên ở cô nhi viện này. Từ một bé gái gầy còm, giờ cô đã thành mộthiếu nữ trưởng thành, dáng người nhỏ nhắn, da trắng trẻo mềm mịn, ngũ quan thanh tú diễm lệ, cả người toára sức húnhẹ nhàng thanh thoátựa như băng thanh ngọc khiết.

Mễ An của tuổi 19 bồi hồi nhớ lại những ngày đầu của mình ở cô nhi viện này.

“Mễ Mễ!”

Tiếng gọi của sơ kéo Mễ An về với hiện tại, cô đứng dậy bước đến chỗ sơ.

“Mau đi học đi kẻo trễ đấy, cơm trưa của con này!” Bà đưa cho cô hộp cơm mà hằng ngày bà đều chuẩn bị.

“Vâng ạ! Thưa sơ con đi.” Mễ An nhận lấy hộp cơm cùng cái ôm ấm áp của sơ.

Bước ra khỏi cổng cô nhi viện, ánh nắng trải khắp con đường đến trường đại học. Thời gian như một cái chớp mắMễ An năm nay đã là mộthiếu nữ yêu kiều, 19 tuổi là sinh viên năm hai của trường đại học S.

                                                                                           ***

Cuối cùng thì cũng đến giờ ăn trưa, Mễ An ngồi đợi đến khi cả lớp đi ra hếmới dám đứng dậy cầm hộp cơm kiếm nơi vắng vẻ ngồi ăn.

Mở hộp cơm ra là những món ăn tuyệvời của sơ mỗi ngày đều làm cho cô đi học. Cẩn trọng lấy muỗng ra ăn từng muỗng cơm trong lòng ấm áp vô cùng.

Đang ăn ngon lành thì bỗng từ đâu có một đám nữ sinh tập trung lại mộchỗ, hình như là đang vây kín một ai đó. Mễ An không tò mò lắm nên không ngước mặnhìn, chỉ nghe loáng thoáng đám nữ sinh hò reo.

“A, Khang Duậvới bạn anh ấy kìa! Toàn những soái ca!”

“Đúng vậy, quả là nam thần năm ba trong truyền thuyết!”

Cô hướng ánh mắlên nhìn mộchúthì thấy ở giữa đám đông đó là vài chàng trai cao lớn khá bắmắt. Người thì cười, người thì đáp trả nhưng có mộngười khác biệnhấkhiến cô chú ý. Người đó chỉ yên lặng, tay đútúi quần, trầm tĩnh bước đi như không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.

Nhóm soái ca nhanh chóng vụqua chỗ của Mễ An, cô vội vã thu lại ánh mắt. Lần đầu tiên cô lại nhìn mộngười mấkiểm soánhư vậy, đây là cảm giác gì cơ chứ?

-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 742

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 74/??

iptv m3u8 link tối cổ Trần Vân nghe gì Mayuki Ito Yu Shinoda Đình Huy Momo Sakura giải trí Anh Sa Ai Sayama Đình Soạn Tú Quỳnh giải trí tổng hợp Nguyễn Thành Nguyễn Hoa Đình Duy Min Do-yoon Viết Linh Suzu Honjo Yua Mikami vl79 Yui Hatano vtvgo tv Hồng Nhung Thu Huệ xem gì Quàng A Tũn Hà Thu Cô Úc Đình Soạn Nguyễn Huy Bảo Linh Tuấn Anh Kana Momonogi Tâm An phim79 vlxx Đang cập nhật Thanh Mai Kim Thanh truyenngontinh radiotruyen Karen Yuzuriha Minami Aizawa audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com