Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta: Chương 1

– Tên khác ( Do BlackObs edit): Đẩy ngã nữ thần.
– Tên gốc: 女神是我学姐
– Tác giả: Đường Huyền.
– Editor: BlackObs, Hàn.
– Thể loại: Bách _ Ngọt _ Sủng _ Hiện đại.
– Cp chính: Mục Tiểu Phàm x Hứa Hạ.
– Phối hợp diễn: Mục Dao Dao, Lưu Đình Đình, Lão Yêu, Tôn Bình Lam…..

Văn án

Chờ chút đã…nữ thần gợi cảm mà mình luôn tôn thờ quả thật là học tỷ?!
Mục Tiểu Phàm sống lại, sống lại ở thời điểm mười năm trước, thời đại học.
Cô còn nhớ hồi đại học, mình và nữ thần cùng một trường…chỉ kém nhau một năm.
Đây đúng là cái định mệnh trời ban a!
Vì vậy Mục Tiểu Phàm xoắn xuýt lập ra kế hoạch:
• Bước đầu tiên: Đẩy ngã nữ thần!
• Bước thứ hai: Đẩy ngã nữ thần!
• Bước thứ ba: Đẩy ngã nữ thần!
Túm quần lại là yêu người ta muốn ngủ với người ta!
– ————-


- Editor: BlackObs
"Sao phải trốn a?" Dương Dao Dao - cũng chính là nữ sinh tóc ngắn bấmãn nói.
"Không có thời gian, mau lên đi!" Mục Tiểu Phàm thúc giục, nếu không có nữ thần của tôi, tôi cần gì quan tâm chị có trốn hay không.
"Đi thôi." Hứa Hạ kéo Dương Dao Dao nấp phía sau bụi cây.
Mục Tiểu Phàm xác định nàng trốn nơi đó không bị người nhìn thấy, lúc này mới rón rén đi về phía trước, bắt đầu diễn trò.
"Ai ở đó? Đi ra cho tôi!" Thầy chủ nhiệm cầm đèn rọi tới.
Mục Tiểu Phàm dựng thẳng hai tay lên, cười hì hì bước ra, "Chào buổi tối chủ nhiệm, thầy cũng có hứng ngắm trăng ạ?"
Hứa Hạ núp trong bóng tối nghe vậy nhẹ cong khoé miệng, Dương Dao Dao thì nhỏ giọng buông một câu, "Ngả ngớn."
"Ngắm trăng cái rắm, cô nhìn xem trên trời có trăng sao?" Thầy chủ nhiệm bụng phệ nổi giận mắng.
Mục Tiểu Phàm thầm nghĩ không xong, nhanh nhanh trở về vẻ mặt đàng hoàng, nghiêm túc nói: "Hôm nay ba kêu em về dùng bữa tối với cả nhà, ăn hơi trễ."
"Ba em?" Chủ nhiệm vừa nghe đến cha Mục Tiểu Phàm, liếc mắt nhìn học trò ngầm đánh giá mộchúrồi không làm khó nữa, "Lần tới về sớm chút, đừng có trễ nữa đấy".
"Dạ, cảm ơn thầy". Mắdõi theo đến khi ông thầy rời đi hẳn, Mục Tiểu Phàm chạy đến chỗ trốn của Hứa Hạ, thấp giọng: "Ra được rồi".
"Không ngờ cô cũng thông minh ha, biếlấy ba ra làm bia đỡ đạn". Dương Dao Dao hiếm hoi khen ngợi.
Mục Tiểu Phàm giậgiậkhoé môi không đáp trả, chỉ nhìn sang Hứa Hạ nói: "Đi thôi".
Dương Dao Dao thấy đối phương không thèm để ý, hừ một tiếng lầm bầm: "Có gì đặc biệhơn người mà bày đặt".
Kế tiếp cả ba đến nơi trólọt, Mục Tiểu Phàm tiễn hai người kia đến lầu mộký túc xá, còn mình lên lầu hai, theo trí nhớ đẩy mộcánh cửa đi vào.
"Ai đó?" Từ trên giường phára tiếng người hỏi với giọng ngái ngủ.
Mục Tiểu Phàm không bậđèn, ứng tiếng, "Tớ".
Người nọ cũng không biếlàu bàu cái gì chẳng mấy chốc lại ngủ tiếp.
Mục Tiểu Phàm đi vào phòng tắm, nhìn khuôn mặvốn từng nghĩ chỉ có thể gặp lại trong hồi ức, nhoẻn miệng cười, "Cảm giác hiện giờ chân thật làm sao, mình thật sự được sống lại rồi".
Sáng sớm hôm sau, các bạn cùng phòng rời giường thấy giường Mục Tiểu Phàm trống không, có người nhìn qua nói mỉa: "Quả nhiên vẫn chưa trở về."
"Ai bảo cha người ta là cục trưởng làm chi, người ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, có khi là giếngười, cha người ta còn có thể..."
"Suỵt". Mộnữ sinh huých người nàng, nàng nghiêng đầu nhìn thì thấy Mục Tiểu Phàm đứng ở cửa.
Mục Tiểu Phàm từ lâu đã không còn là cái đứa nóng nảy dễ bạo pháchỉ vì câu nói của người khác như mười năm trước, cô chỉ đơn giản đi vào vén những sợi tóc rũ trước trán rồi buộc lại gọn gàng, lấy quần áo từ trong tủ đồ, hỏi mấy người cùng phòng, "Sáng nay có lớp gì a?".
​Mục Tiểu Phàm mặc đồ thể thao đen từ trên xuống dưới, tóc đỏ chói mắđược cô búi sau ót, lộ ra cái trán cao rộng, lớp trang điểm dày như mọi ngày cũng mấđi hiện rõ làn da trắng nõn trơn láng, làm mấy người bạn cùng phòng há miệng muốn nhận không ra.
​"Mộ... hai... hai tiếlớp Anh ngữ." Mộcô bạn đeo kính rụrè nói.
"Cảm ơn nha, tớ đi tắm, chút nữa chờ tớ cùng đến lớp được không?" Mục Tiểu Phàm nhìn cô nữ sinh, nở nụ cười thân thiện, bởi vì cô nhìn thấy trong mắngười này chỉ có ngượng ngùng chứ không có ý khinh bỉ xem thường.  
"Ừ", cô bạn gật đầu.
​Chờ Mục Tiểu Phàm tắm xong, mọi người đã đi hết, chỉ còn bạn nữ mang kính gọng đen ngồi trước bàn chờ cô.
​"Đi, bây giờ vẫn dư thời gian, chúng ta đi ăn sáng cái đã". Mục Tiểu Phàm lấy ra một quyển sách tiếng anh còn mới tinh, dẫn đầu xuấphát.
​Từ ký túc xá đến căn tin, dọc theo đường đi Mục Tiểu Phàm làm cho không íngười kinh ngạc. 
​"Người đó là ai vậy? Xinh quá, còn hơn cả hoa khôi của trường, sao mà trước giờ tớ chưa từng gặp qua??".
​"Không thể nào, gái đẹp trong trường tớ đều biết, thế nào lọlưới người này được? Chắc là người mới?".
​"Các cậu nhìn xem đầu tóc kìa".
Tuy rằng Mục Tiểu Phàm đã buộc gọn tóc sau ót, cơ mà tóc đỏ thế này chỉ có thể là style của nhóm bá vương trường học thôi, nhiều người có thể không biếmặMục Tiểu Phàm, nhưng không thể không biếdấu hiệu của bang nhóm kia. 
​Nghe tiếng nghị luận bên tai, Mục Tiểu Phàm vừa thấy mới mẻ vừa có cảm giác lạ lùng khó tả, không thể tin là cách đây mười năm bản thân mình lại từng điên cuồng đến vậy, thời gian trôi làm ký ức dần cũng nhạnhoà. 
​Xếp hàng mua xong đồ ăn, Mục Tiểu Phàm phát hiện Hứa Hạ đang ngồi mộmình trong góc, cô kích động kéo người bạn bên cạnh đi qua đó.
Thấy có người đến trước mặt, Hứa Hạ ngẩng đầu lên, mộngười trong đó nhìn có chúquen quen.
​"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Mục Tiểu Phàm ngồi xuống đối diện nàng.
​Hứa Hạ nghe giọng mới khẳng định người này là gà tây đỏ, đêm qua và sáng nay quả thậkhác nhau a, nàng gật đầu nói: "Cảm ơn em chuyện tối qua".
"Chuyện nhỏ thôi". Mục Tiểu Phàm nở nụ cười.
​Mục Tiểu Phàm không trang điểm nhìn qua rấthuần khiết, đôi mắsáng, sóng mũi thanh thoát, cái miệng nhỏ nhắn, làn da trắng, nếu nói nhan sắc cô ngang ngửa với diễn viên ca sĩ nổi tiếng cũng thậkhông ngoa.
"Chào học tỷ, em là Bạch Xảo". Bạn nữ đi chung với Tiểu Phàm phấn khích nói. 
Nhắc tới Hứa Hạ, sinh viên trong trường trên dưới đều biết, không những thành tích đứng nhấtrường mà vóc dáng lại còn xinh đẹp, khí chấlạnh lẽo làm nam nữ mê đảo, vậy mà đến giờ vẫn không có người yêu, nghe nói năm nhấđại học có rấnhiều người đến tỏ tình với nàng nhưng không ai đạkếquả, nên số người dám mạo hiểm cũng giảm bớphần nào.
"Chào em." Hứa Hạ nói xong lại tiếp tục im lặng.
Mục Tiểu Phàm khá ngạc nhiên, từ khi cô bắt đầu thích Hứa Hạ, trên khuôn mặt đối phương luôn mang theo nụ cười, quan hệ trong giới showbiz cực tốt, mọi người ai cũng thích nàng, hầu như không có scandal, cô không nghĩ tới Hứa Hạ ở đại học lạnh lùng đến vậy, ngồi chung mộchỗ với nàng, người ta dễ dàng bị đông cứng thành phiến băng, cảm tưởng có ai đập trúng liền vỡ tan.
Ăn sáng xong, Hứa Hạ đi đến giảng đường dành cho sinh viên năm hai, còn Mục Tiểu Phàm và Bạch Xảo thì đến khu năm nhất.
"Mục...Mục Tiểu Phàm, sao cậu quen biếhọc tỷ vậy?" Trải qua bữa ăn sáng, Bạch Xảo nghĩ Mục Tiểu Phàm cũng không hư hỏng như lời đồn đại.
"Tối qua vô tình biếnhau lúc ăn cơm." Mục Tiểu Phàm không nói rõ chi tiết, cái chuyện về trường nửa đêm phải trèo tường vào nếu bị nhiều người biết, bản thân mình không sao, chỉ sợ gây phiền phức cho Hứa Hạ.
Mặc dù dựa vào thành tích, thầy cô sẽ không làm khó Hứa Hạ, nhưng Mục Tiểu Phàm không hy vọng mấy điều tiếng rắc rối sẽ bám trên người học tỷ.
Mộngày này Mục Tiểu Phàm đi tới đâu là thành tâm điểm tới đó, lúc cô vừa bước chân vào lớp học, cả gian phòng ồn ào như cái chợ bỗng chốc im phăng phắc, ai nấy đều ngẩn ra tò mò nhìn cô.
Mục Tiểu Phàm làm như không thấy, cô tìm mộchỗ tuỳ tiện ngồi xuống.
Bạch Xảo cũng ngồi bên cạnh. Nàng thừa nhận Mục Tiểu Phàm bữa nay thậkhác mọi ngày.
Trước đây con người này hầu như không đi học, đầu tóc cũng chẳng ra làm sao, được bữa nào đến lớp thì bữa đó đều ngủ gục, chưa bao giờ như ngày hôm nay, an tĩnh mở ra sách tiếng Anh, nghiêm túc nghe giảng.
Từ lúc học trường cảnh sát, mỗi ngày Mục Tiểu Phàm không chỉ luyện tập với cường độ cao mà còn bị ba mình tìm người đến quản lý thúc ép học tập, miễn cưỡng ba năm đi vào khuôn khổ để cho cô văn võ song toàn, chính cô còn không tin được là mình có thể tốnghiệp sớm trước mộnăm.
Sau khi tan học, cô kêu Bạch Xảo cứ đi ăn, còn mình ra ngoài tản bộ mộchút, làm quen lại khuôn viên trường học.
Trên đường như trước có rấnhiều người nhìn Mục Tiểu Phàm mà cô không thèm quan tâm, cứ thế thong thả rảo bước.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh...".
Từ xa, Mục Tiểu Phàm chợnghe thanh âm quen thuộc, quay lại thì thấy đầu xù đỏ đang điên cuồng chạy tới, cô vội tránh người sang một bên, "Đàng kia có cọp đuổi ngươi hay sao, làm gì chạy nhanh dữ vậy!".
"Đúng đúng đúng." Tôn Bình Lam vừa thở dốc vừa gật đầu.
Mục Tiểu Phàm nhướng mày nói: "Đúng cái đầu ngươi, cọp nhốở sở thú có thể xổng chuồng chạy ra chơi đùa với ngươi à?".
Tôn Bình Lam cũng không để ý thủ lĩnh mình từ lúc nào mà khả năng càm ràm mắng người tăng cao thế này, trực tiếp thúc giục: "Thủ lĩnh, đi mau, yêu tinh ở trường đối diện dẫn theo đàn em chặn bắnhóm Tiểu Tề ở con hẻm nhỏ ngoài trường, nàng ra điều kiện nếu trong vòng mười phúkhông nhìn thấy ngươi thì mấy đứa Tiểu Tề sẽ gặp nguy hiểm a".
"Đi." Mục Tiểu Phàm không nói hai lời liền chạy ra khỏi trường.
Mục Tiểu Phàm dẫn dắnhóm bá vương thời gian ngắn chỉ một học kỳ, được cái mọi người đối xử với nhau rấnghĩa khí, cho nên sau khi tốnghiệp dù đường ai nấy đi tản đông tản tây, nhưng vẫn còn giữ liên hệ.
Yêu tinh mà Tôn Bình Lam nói đến là bá vương bên trường cảnh sát, đồng dạng có cha làm chức vụ rất lớn, nhà có mỗi đứa con nên dĩ nhiên rấcưng chiều nàng, bởi vậy nàng tung hoành ngang dọc ở trường cảnh sácũng không có gì khó hiểu.
Mục Tiểu Phàm chạy đến đầu hẻm, thấy bên trong có một đám nữ sinh mặc đồng phục quân sự đang vây nhóm tóc đỏ vào giữa, lúc này mấy bạn tóc đỏ đều mếu máo cả rồi.
"Ơ, lại ai tới nữa vậy?" Mộnữ sinh từ giữa bọn đi ra, thái độ châm chọc nói.
Mục Tiểu Phàm nhìn đến khuôn mặquen thuộc, miệng nhếch lên không giấu được nụ cười.
"Lão yêu, chuyện này hình như quá tay rồi a". Ngó thấy đàn em khóc đến đỏ mắt, Mục Tiểu Phàm bình tĩnh nói với nữ sinh trước mặt.
Lão yêu suýnữa thì nhìn không ra Mục Tiểu Phàm, nếu không phải nhờ giọng nói quen tai, nàng đã cho rằng đây là ngôi sao từ nơi nào chạy tới.
Nhìn khuôn mặtrong sáng kia, lão yêu cảm thấy mình giống như chưa đánh đã thua, cổ họng khó khăn nuốt xuống mộngụm.
Mục Tiểu Phàm thấy đối phương không nói lời nào, vì vậy từng bước đi tới, cười nói: "Ngươi bảo người của ngươi thả các nàng ra, sự tình hôm nay ta sẽ không so đo, bằng không thì cứ theo luậcũ".
"Được rồi". Lão yêu sau phútrầm mặc liền phất tay nói với đám tiểu đệ: "Thả người".
"Chị hai, không thể thả."
"Đúng đó, không thể thả."
Mục Tiểu Phàm trêu chọc, "Bọn đệ tử của ngươi kêu gào cái gì? Luyến tiếc không nỡ xa mấy bảo bối à?".
"Ta khinh, ai mà thèm mấy con gà lôi này, người nào cũng trang điểm mặmày như ma". Thấy vẻ mặbỡn cợcủa Mục Tiểu Phàm, mộthủ hạ của lão yêu đỏ bừng mặphản bác.
"Cái này gọi là nghệ thuật, có biếkhông?" Mục Tiểu Phàm không có tức giận, bản thân cô bây giờ cũng không dám tự khen cái trào lưu trang điểm này nữa rồi.
"Rốcuộc các ngươi là đại ca hay ta là đại ca đây hả?" Lão yêu nhịn hếnổi lên tiếng.
Thế là các bạn nữ sinh khóc đến mặmày lấm lem được thả ra dưới sự căm phẫn bấbình của nhóm người phe yêu tinh.
Nhìn mấy đệ tử khóc lóc chạy về phía mình, Mục Tiểu Phàm thật muốn hô to: Đừng có tới đây ! --!

-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 962

Thể loại: Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 75/75

nghe gì Thu Huệ link tối cổ Nguyễn Thành Kim Thanh Đình Huy vtvgo tv Đình Soạn giải trí tổng hợp Quàng A Tũn vlxx Viết Linh Trần Vân phim79 Tuấn Anh Yua Mikami xem gì Suzu Honjo Yu Shinoda radiotruyen Tú Quỳnh iptv m3u8 truyenngontinh Đang cập nhật Minami Aizawa Bảo Linh Đình Soạn Ai Sayama giải trí Cô Úc vl79 Karen Yuzuriha Momo Sakura Tâm An Kana Momonogi Hồng Nhung Mayuki Ito Đình Duy Thanh Mai Min Do-yoon Nguyễn Huy Nguyễn Hoa Hà Thu Yui Hatano Anh Sa audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com