Rơi Xuống Vực Sâu

Rơi Xuống Vực Sâu: Chương 1

[Anh nghĩ rằng tôi yêu anh, nhưng thật ra, anh chẳng qua cũng chỉ là thế thân mà thôi.]

Từ năm hai đại học, Minh Sanh đã bắt đầu đi theo Thẩm Triều Uyên.

Yêu cầu duy nhất mà Thẩm Triều Uyên dành cho người bạn gái này là phải ngoan ngoãn nghe lời.

Vì vậy, Minh Sanh luôn cố gắng duy trì hình tượng hiền lành, dịu dàng suốt ba năm liền.

Mấy năm nay, trong mắt Minh Sanh không chứa nổi một ai khác.

Mọi người sôi nổi bàn tán, nói rằng cô đã quá yêu Thẩm Triều Uyên.

Còn Thẩm Triều Uyên hẹn hò với Minh Sanh còn không phải vì cái tính ngoan ngoãn, anh nói một cô không dám nói hai của cô đó sao. Những chiêu trò đấu đá trên thương trường ngươi lừa ta gạt đã đủ phiền rồi. Chỉ khi ở bên Minh Sanh, anh mới có thể thoải mái hơn được một chút.

Cho nên khi bạn bè vô tình vui đùa, bảo rằng anh hãy cưới Minh Sanh đi, Thẩm Triều Uyên chỉ trầm mặc chứ không trực tiếp bác bỏ.

Thẩm Triều Uyên nghĩ dù sao mình cũng phải kết hôn.

Mà kết hôn với ai cũng như nhau, chi bằng cứ chọn một người phụ nữ biết nghe lời vậy.

Bạn bè nói phụ nữ rất xem trọng hình thức, Thẩm Triều Uyên nghe xong cũng không ý kiến, chỉ cười nhạo một tiếng.

Dù thế, vào ngày lễ tốt nghiệp của Minh Sanh, Thẩm Triều Uyên vẫn đi mua một chiếc nhẫn.

Nhưng khi anh tự tin cho rằng hết thảy mọi việc đều nắm chắc trong lòng bàn tay thì Minh Sanh lại từ chối lời cầu hôn của anh.

Cô đi rồi, Thẩm Triều Uyên nhìn hộp nhẫn lạnh như băng.

Giây tiếp theo, chiếc nhẫn bị ném xuống đất.

Hình thức chó má!

Tin tức Thẩm Triều Uyên cầu hôn thất bại nháy mắt đã thổi quét toàn bộ giới thương nghiệp.

Bạn tốt cười nhạo anh bị phụ nữ lừa, Thẩm Triều Uyên lạnh lùng nhìn người kia: “Giận dỗi mà thôi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ quay về.”

Nhưng chưa chờ đến lúc Minh Sanh “giận dỗi xong tự mình quay trở lại”, trợ lý đã đem đến một xấp ảnh chụp, trên đó là một nam một nữ, cử chỉ rất thân mật.

Góc nghiêng của người đàn ông xa lạ kia làm anh có cảm giác quen thuộc.

Nhìn kỹ, bên phải gương mặt của người đàn ông trong ảnh chụp thật sự có ba phần tương tự với mình. 

Sau này, cuối cùng Thẩm Triều Uyên cũng hiểu, vì sao mỗi khi bọn họ nùng tình mật ý, Minh Sanh đều sẽ dịu dàng tinh tế hôn lên má phải của anh.

Trong cơn tức giận, Thẩm Triều Uyên hùng hổ xông vào cuộc họp báo. Thậm chí còn đánh nam nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng với công ty giải trí kia đến mức nhập viện.

Trong phòng bệnh, giọng điệu lo lắng của người con gái và âm thanh dịu dàng của người đàn ông hòa hợp đến mức không ai có thể chen vào được.

Lần đầu tiên Thẩm Triều Uyên nếm được mùi vị của sự ghen ghét.

Sau lại, anh hèn mọn đến cực điểm cầu xin cô: “Đừng đuổi tôi đi có được không? Cho tôi nhìn, nhìn em một chút rồi sẽ đi ngay.”


“Cô Minh, sếp Thẩm đang ở trong phòng riêng chờ cô.”

Đây là nhân viên của Giản Án Cư, tên là Thiên Từ – nhân viên chuyên phụ trách phòng VIP.

“Cảm ơn.” Minh Sanh hơi cong cong môi, đôi mắt như có tầng sương mù mông lung, làm người khác nhìn không ra bên trong cất giấu thứ gì, nhưng lại luôn khiến người khác không khỏi tò mò mà muốn nhìn trộm. Và Thiên Từ là một người trong số đó.

Mãi cho đến khi Minh Sanh yên lặng nhìn anh ta một cái, Thiên Từ mới vội thu hồi ánh mắt có chút khác người của mình, hơi hạ lưng xuống, xoay người sang một bên, làm tư thế “xin mời”.

Minh Sanh nhấc chân bước đi vào trong, tiếng gót giày “cộp cộp” trên hành lang lát đá xanh.

Bóng dáng yểu điệu mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh lắc lư theo gió, tự nhiên buông xuống trên lưng, giống như mỹ nhân thời xưa bước ra từ trong tranh.

Thiên Từ vẫn không nhịn mà ngẩng đầu lên, ánh mắt vội đuổi theo bóng của mỹ nhân, đáy mắt chất chứa sự lưu luyến.

“Đừng nhìn nữa Thiên Từ, chị Tang đang tìm cậu kìa.” Trước mắt Thiên Từ bỗng nhiên có một bàn tay, vừa vặn che khuất tầm mắt, chờ anh ta đẩy bàn tay đó ra thì đã muộn mất rồi

Mỹ nhân đã rẽ ngoặt, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của anh ta.

“Triệu Cù, cậu có ý gì?” Thiên Từ hơi cau mày, có chút bất mãn.

Triệu Cù và Thiên Từ giống nhau, đều là nhân viên phụ trách phòng VIP, so với Thiên Từ có vẻ ngoài thanh lịch và đẹp trai thì vẻ ngoài của anh ta có chút thô kệch.

“Tôi có ý gì à? Cô gái lúc nãy là cô Minh – người của sếp Thẩm đấy, cậu nên thu lại cái tâm tư đó của mình đi.”

“Tôi biết rồi.” Cho nên mỗi lần, anh ta đều chỉ lén liếc mắt nhìn trộm một cái mà thôi, không hề có suy nghĩ khác.

Triệu Cù liếc mắt nhìn cái bộ dạng bị câu mất hồn của anh ta, không khỏi thở dài: “Thiên Từ, cậu phải hiểu rõ, cậu chỉ có vẻ ngoài trông cũng được, sắp lên chức giám sát phục vụ mà thôi. Sếp Thẩm là người như thế nào, cậu yêu trộm người con gái của anh ta, nếu như bị sếp Thẩm biết, cậu không cần tiền đồ của mình hay là không cần mạng sống nữa?”

Đương nhiên là Thiên Từ biết những điều này, bị Triệu Cù đả kích một lúc như thế, sự yêu thương nhỏ nhoi vừa nảy sinh trong lòng đã biến mất trong tích tắc.

Anh ta ngẩng đầu lên, cam chịu số phận, hỏi: “Chị Tang tìm tôi làm gì?”

Triệu Cù thấy anh ta nghĩ thông suốt, lúc này mới đổi ánh mắt của mình lại, sau đó trả lời: “Không biết, hình như là muốn để cậu kiểm kê sổ sách tháng này của Giản Án Cư, cậu đừng đi, chắc là chị Tang lại đang tức giận nữa rồi.”

Chị Tang tên đầy đủ Giản Tang – bà chủ của Giản Án Cư, có tiếng là nóng nảy, nắng mưa thất thường, không lường trước được.

Triệu Cù nói xong, để phòng Thiên Từ lại lề mề lần nữa nên trực tiếp đẩy anh ta ra ngoài.

Thoáng chốc, con đường hành lang đến phòng VIP trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ khẽ qua.

Minh Sanh rẽ vào góc, đi thẳng về phía trước, mãi đến cuối hành lang mới dừng lại trước một cánh cửa.

Ghế phòng riêng che lấp hết một nửa cánh cửa, ánh sáng bên trong len ra ngoài, bên trong nồng nặc mùi rượu, có tiếng cười đùa như có như không.

Qua mấy giây, Minh Sanh mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào.

Không gian bên trong rất lớn, ước chừng đủ chỗ cho mười mấy người ngồi, phòng thế này hẳn là không cần phải chen chúc.

Minh Sanh cũng không xa lạ mấy người này lắm, tuy cô có từng gặp qua nhưng lại không thân thiết.

Trong phòng, mọi người đang uống rượu nói chuyện phiếm, không có ý nghĩa gì cả.

Minh Sanh mơ hồ nghe thấy vài câu tán gẫu.

“Gần đây sao lại không gặp anh Sầm nhỉ?”

“Không nghe nói à, con của anh Sầm vừa mới tròn một tuổi chưa lâu đã ở nhà kiếm thêm một đứa con nữa!”

“Hóa ra là thế, tôi còn tưởng anh ta chia tay với sếp Thẩm rồi chứ!”

“Ha ha, có chia tay thì cũng không tới cậu đâu.”

Uống quá nhiều, lời nói ra ít nhiều cũng mang ý nghĩa khác.

Chỉ là quá trùng hợp, vừa vặn Minh Sanh nghe thấy được hai chữ “sếp Thẩm”, ánh mắt cô dừng lại ở người ngồi tận cùng bên trong.

Người đó cũng vừa vặn ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Người đàn ông trên sofa đặt ly rượu trong tay xuống, vẻ mặt lười biếng, vẫy tay về phía cửa, giọng nói khàn khàn, lại mang theo thái độ thờ ơ: “Lại đây.”

Không lớn không nhỏ, vừa vặn làm cho mọi người thì thầm khe khẽ, nói nhỏ lại.

Lúc này, trong phòng, những người khác mới chú ý tới, không biết người đẹp kia đã đến đây từ khi nào.

Nhìn kỹ, thì ra là người mà sếp Thẩm đặt ở đầu quả tim.

-Chương 1+

Lượt xem: 994

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 20/??

Thanh Mai Ai Sayama Nguyễn Huy Anh Sa Tú Quỳnh link tối cổ Đình Soạn Trần Vân nghe gì Quàng A Tũn giải trí Mayuki Ito Yu Shinoda Suzu Honjo Momo Sakura vlxx Minami Aizawa Bảo Linh Hà Thu Tâm An Miu Shiromine Cô Úc Đình Soạn Đình Duy Nguyễn Thành giải trí tổng hợp Yui Hatano Kana Momonogi Min Do-yoon truyenngontinh radiotruyen Đang cập nhật iptv m3u8 xem gì Nguyễn Hoa Hồng Nhung Tuấn Anh phim79 vl79 Yua Mikami Kim Thanh vtvgo tv Đình Huy Thu Huệ Viết Linh audio79.xyz tv79.xyz phim79.com phim79.xyz vl79.xyz