Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!
TXT 23/?? 414 Theo dõi 0Vô Tận Thần Công
TXT 848/848 1224 Theo dõi 0Yêu Tôn
AUX 467/??? 7573 Theo dõi 22La Bàn Vận Mệnh
TXT 974/974 1456 Theo dõi 0Thầy Trả Nổi Không (Tác Giả Lục Nịnh Mông)
TXT 103/103 345 Theo dõi 0Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
TXT 223/223 555 Theo dõi 0School Love
School Love: Chương 1
Tên truyện: School Love
Thể loại: Đam mỹ – vườn trường – tình yêu
Tác giả: Tôn Cẩm Đan – Ryeo Jin Kyeong Jang
Nội dung:
Cuộc sống học đường là cuộc sống như thế nào? Học tập? Kết bạn? Hẹn hò?
Học trong ngôi trường bình thường với những người bạn bình thường như bao người bình thường khác. Đối với cuộc sống học đường như vậy, quả thật nhàm chán.
Nhưng đối lập với nó chính là cuộc sống học đường hoàn toàn khác. Khi mà thành tích, kết quả, kinh nghiệm, cử chỉ được quy ra làm tiền. Đó là cuộc sống mà chỉ có những nhân tài mới có thể đạt tới với những kiến thức mà những người bình thường không thể với tới. Vậy nó như thế nào? Và nó khác gì so với ngôi trường bình thường?
– Hân hạnh được gặp, tôi là Tôn Cẩm Đan.
– Không ngờ lại cùng ký túc xá đấy.
– Tôi yêu cậu ấy.
– Liệu có thể hạnh phúc?
Truyện này do Ryeo Jin Kyeong Jang cho phép phim79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.xyz
School Love
"Hôm nay cũng thật là vô vị."
Người con trai khoác trên mình bộ đồng phục sơ mi trắng kết hợp với cà vạt màu nâu đen đã được nới lỏng, tay cầm que kem đang có dấu hiệu chảy xuống nền đất, cái nóng nực của thời tiết khiến cậu trai đó cảm thấy khó chịu. Người bên cạnh cậu cũng thở dài ngao ngán, ngước lên trời, đôi mắt đen láy của người ấy nheo lại, ánh sáng chiếu xuống thật chói chang, đưa bàn tay che lấp đi ánh sáng ấy.
"Đúng vậy!"
Kít...kít, tiếng xe buýt dừng lại, cánh cửa tự động mở ra, hai chàng trai đứng dậy, ung dung vào trong xe tìm cho mình một vị trí trống. Cánh cửa tự động đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh, chưa đi được mấy giây thì dừng lại. Các hành khách trong xe bất ngờ cũng như xôn xao, bàn tán, hoá ra là có hai cậu nam sinh đến muộn, suýt lỡ chuyến xe, vì bác tài thấy qua gương chiếu hậu cho nên hai người may mắn không bị lỡ chuyến. Hai người vừa bước vào thì thấy mọi người cứ nhìn mình, khuôn mặt ngường ngượng, miệng cười cười gãi đầu xin lỗi. Cậu trai ngồi bắt chéo chân, tay cầm que kem từ bao giờ đã được ăn sạch nhìn hai người mới bước vào. Với giọng điệu khiêu khích như là bản tính vốn có của cậu cộng thêm ánh mắt khinh thường nhìn người con trai đối diện cách đó 5, 6 bước chân cũng mặc đồng phục giống như cậu.
"Thật phiền phức!"
Người bên cạnh cậu thở dài như kiểu đã quen với cái tính cách này rồi. Giơ ngón tay nâng chiếc kính được thiết kế một cách thanh lịch cũng rất hợp thời, càng khiến cho người đó trở nên xinh đẹp, thanh tú cũng không mất đi vẻ lạnh lùng, trang nhã. Cũng chỉ nói một câu cho có, ánh mắt liếc sang bên cạnh.
"Này! Đừng gây sự, Lý Tôn."
Lý Tôn nghe vậy chỉ nhún vai như kiểu "Thôi được rồi" sau đó nhếch mép cười khiêu khích. Một trong hai người nam sinh vừa tới không kiềm được khi nhìn thấy thái độ của Lý Tôn. Vậy nên người nam sinh đó với khuôn mặt chẳng tốt là bao đi nhanh tới chỗ cậu, túm cổ áo và gằn giọng.
"Cậu nói cái gì?"
Người còn lại cũng nhanh chóng chạy tới ngăn, tránh có ẩu đả xảy ra.
"Này! Thương Chiêu! Dừng lại đi!"
"Im đi! Nam Hán, là cậu ta gây sự trước."
Càng nói sức nắm ngày càng chặt hơn. Lý Tôn dùng sức gỡ tay của Thương Chiêu ra khỏi cổ áo mình, ánh mắt cậu nheo lại, lườm người đối diện.
"Bộ tôi nói sai à? Hành động này của cậu chỉ chứng minh việc cậu làm là sai hơn thôi. Đồ ưa bạo lực."
"Các cậu muốn xuống xe hết à! Im lặng và về chỗ ngồi đi!"
Giọng bác tài khàn khàn, gắt gỏng chĩa về phía mấy thanh niên đang có dấu hiệu đánh nhau kia. Thương Chiêu bỏ tay ra khỏi cổ áo Lý Tôn, bực mình tìm chỗ trống, Nam Hán cũng đã nhanh chóng tìm được chỗ trống cho mình. Lý Tôn yên vị lại chỗ ngồi, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu và ủy khuất nhìn sang bên cạnh, cậu bạn thân của cậu đang ung dung đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.
"Cẩm Đan! Sao cậu im lặng chẳng làm gì vậy? Suýt chút nữa bạn thân yêu nhất của cậu bị đánh đấy."
Cẩm Đan gấp quyển sách lại, bỏ kính xuống,nhìn Lý Tôn với vẻ mặt không cảm xúc, cũng chẳng có chút nào gọi là thương cảm.
"Tính cách cậu tôi còn lạ gì nữa sao?"
Chiếc xe cứ thế lăn bánh trên một chặng đường dài. Cẩm Đan dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh thật bình dị, xe đi chạy tấp nập ngoài đường trông có vẻ rất hối hả. Sau một hồi nghĩ ngợi, chiếc xe dừng lại, cánh cửa tự động mở ra, một số người bước xuống trong đó có cả bốn người họ, tất cả đều mặc một bộ đồng phục kiểu dáng giống nhau. Đứng trước cổng, Lý Tôn nhếch mép cười. Cẩm Đan vẫn với vẻ mặt ấy nhìn lên trên biển tên được treo trên cổng.
Trường Trung học Phổ Thông Thiên Dương.