Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng
Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng
Có những thứ hạnh phúc chỉ đến khi mất đi ta mới biết trân trọng. Cũng như Trung Thiên Vương Cẩm Tú, đến khi tiểu hoa sơn trà kia rời khỏi vòng tay mình, hắn mới nhận ra mình đã yêu nàng biết bao. Nhưng liệu rằng những hối hận, tiếc nuối kia có thể mang nàng trở lại bên hắn lần nữa? Ngàn năm về trước, tiểu yêu hoa sơn trà nhỏ bé vô tình phải lòng vị Thần tôn đại nhân chức vụ cao quý, mỹ mạo động lòng người ấy. Tình cảm kia ngây ngô mà chân thành, nồng nhiệt mà cố chấp. Dù chỉ là một tiểu yêu nhỏ bé, nhưng nàng vẫn luôn nuôi hy vọng được trở thành Thần Hậu để có thể ở bên người mình yêu thương. Tại hội Hoa Triêu, bất chấp ánh mắt soi mói và tiếng cười nhạo của bao người, nàng vẫn nhất quyết bày tỏ lòng mình trước mặt hắn. “Ta… có thể làm Thần Hậu của ngươi không?” “Vậy tu tiên đi.” Chỉ vì câu nói kia của hắn mà nàng quyết tâm tu hành, dù cho con đường đó có chông gai bao nhiêu. Nhưng sự hy sinh kia của nàng liệu có đáng giá? Đến cuối cùng nàng đau đớn nhận ra, tình cảm của bản thân chẳng khác gì trò đùa vui. Nàng luôn cho rằng hắn cũng thích mình, kiên quyết ở bên hắn, rồi chợt hiểu ra bên cạnh hắn đâu chỉ có mỗi mình nàng. Cực khổ để làm gì khi thứ nàng muốn lại chẳng thể nào có được, còn khiến kẻ khác phải hy sinh? Tu tiên để làm gì khi nàng vốn chẳng có vị trí nào trong tim hắn? Vậy nên nàng quyết định bỏ cuộc, dứt khoát quay người, uống canh Mạnh Bà để báo ân với người đã hy sinh vì nàng, đoạn tuyệt mối tình duyên kia. Nàng thề sẽ không bao giờ tu tiên nữa, sẽ vĩnh viễn quên đi hắn mà bắt đầu cuộc sống chốn hồng trần.
Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng
Donate Theo dõi 0