Thất Dạ Tuyết
Thất Dạ Tuyết
Đúng như cái tên, xuyên suốt tác phẩm là một màu trắng của tuyết. Bảy đêm tuyết lạnh tê tái. Từ chương đầu tiên đến tận những chương sau cùng, chưa bao giờ vắng đi hình ảnh tuyết. Tuyết trắng phủ ngập núi đồi. Tuyết là một phần căn nguyên trong nỗi đau Của Tiết Tử Dạ, mà tuyết cũng là hiện thân cho nỗi đau của tất thảy những nhân vật khác. Lạnh lẽo, u ám, thê lương, trong không gian tuyết mênh mông ấy, chỉ có chút tình của con người là tia sáng lóe lên rồi chợt tắt, chớp nhoáng nhưng may mắn thay còn sưởi ấm được lòng người, dù cho chỉ trong khoảnh khắc. Mãi đến khi đọc xong tôi mới giật mình nghĩ đến Clamp, nghĩ đến tác phẩm Bà chúa tuyết của nhóm mà tôi chưa một lần xem qua, nhưng vẫn ghi nhớ mãi câu nói ấy. Phải, tuyết ở đây, có lẽ cũng có thể hiểu là nước mắt…
Thất Dạ Tuyết
Donate Theo dõi 0