Trung quốc (191) Hồng Kông (195) Malaysia (42) Thụy Sĩ (19) Mexico (33) Đức (68) Thụy Điển (19) Canada (100) Philippines (160) Việt Nam (2813) Nam Phi (20) Tây Ban Nha (98) Nhật Bản (700) Brazil (36) More (27) Pháp (388) Nga (21) United States of America (228) China (25) Ấn Độ (106) Indonesia (40) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Hàn Quốc (236) Thái Lan (378) Ý (324) Úc (46) Argentina (18) Hà Lan (26) Âu Mỹ (226) Đài Loan (69) Anh (450) Bỉ (28) Japan (51) Mỹ (827) Ba Lan (33)
Trung quốc (191) Hồng Kông (195) Malaysia (42) Thụy Sĩ (19) Mexico (33) Đức (68) Thụy Điển (19) Canada (100) Philippines (160) Việt Nam (2813) Nam Phi (20) Tây Ban Nha (98) Nhật Bản (700) Brazil (36) More (27) Pháp (388) Nga (21) United States of America (228) China (25) Ấn Độ (106) Indonesia (40) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Hàn Quốc (236) Thái Lan (378) Ý (324) Úc (46) Argentina (18) Hà Lan (26) Âu Mỹ (226) Đài Loan (69) Anh (450) Bỉ (28) Japan (51) Mỹ (827) Ba Lan (33)[Thập Niên 80] Tôi Không Phải Trạm Thu Hồi Phế Liệu: Chương 1
Kiếp trước, anh ba đã thay tôi xuống nông thôn, tôi mới có thể như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải.
Nhưng cuối cùng, anh ta lại vì báo đáp ân tình mà bỏ rơi tôi, đi chăm sóc một người phụ nữ khác.
“Hàn Tri Âm, em đừng làm loạn nữa có được không? Anh chỉ xem Mạn Mạn như em gái thôi!”
“Hàn Tri Âm, chính vì em hay suy nghĩ lung tung, nên anh mới không nói cho em biết đấy.”
Hết lần này đến lần khác, sự lạnh nhạt của anh, những tổn thương mà anh gây ra đã đẩy tôi rơi xuống từ tầng thượng.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại vào ngày trước khi xuống nông thôn.
Vậy thì, hãy bắt đầu thay đổi từ đây!
Tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc nữa.
“Hoắc Khải, lần này, tôi không cần anh nữa…”
Kiếp trước, anh ba đã thay tôi xuống nông thôn, tôi mới có thể như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải.
Nhưng cuối cùng, anh ta lại vì báo đáp ân tình mà bỏ rơi tôi, đi chăm sóc một người phụ nữ khác.
"Hàn Tri Âm, em đừng làm loạn nữa có được không? Anh chỉ xem Mạn Mạn như em gái thôi!"
"Hàn Tri Âm, chính vì em hay suy nghĩ lung tung, nên anh mới không nói cho em biết đấy. "
Hết lần này đến lần khác, sự lạnh nhạt của anh, những tổn thương mà anh gây ra đã đẩy tôi rơi xuống từ tầng thượng.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại vào ngày trước khi xuống nông thôn.
Vậy thì, hãy bắt đầu thay đổi từ đây!
Tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc nữa.
"Hoắc Khải, lần này, tôi không cần anh nữa. . . "
1
"Để thằng ba đi đi, nó cũng lớn rồi, dù gì cũng phải có người đi. "
Trên mặt cha tôi lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, giữa đôi mày càng trĩu nặng nỗi âu lo.
"Không được! Con không thể để anh ba thay con đi được!"
Giọng của tôi mang theo sự quả quyết và kiên định.
Tôi tuyệt đối không thể để bi kịch kiếp trước tái diễn!
Kiếp trước, vì muốn ở bên Hoắc Khải, tôi nhất quyết không chịu xuống nông thôn.
Cuối cùng, chính anh ba đã thay tôi đi, nhưng cuộc hôn nhân của anh lại bất hạnh, cả đời chìm trong đau khổ.
Còn tôi, dù đã được như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải, nhưng Chu Mạn vẫn luôn chen vào giữa mối quan hệ của hai người chúng tôi.
Tất cả sự dịu dàng của Hoắc Khải cũng đều dành cho Chu Mạn.
Tôi sống cả đời như một con hề, hận suốt một đời.
Không ngừng nổi điên, không ngừng dày vò bản thân.
Cuối cùng, cái kết của tôi chính là rơi từ tầng thượng xuống.
Lần nữa mở mắt, tôi quay về thời điểm cha tôi quyết định để anh ba thay tôi xuống nông thôn.
Lần này, tôi nhất định không thể đi vào vết xe đổ!
Nghe tôi nói xong, cha tôi cũng sửng sốt nhìn tôi.
Đứa con gái cưng vốn yếu ớt của ông, sao lại có khí thế quyết đoán như vậy?
"Con sẽ tự mình đi, đây là chuyện của con, con không thể để anh ba gánh vác thay mình!"
Giọng tôi bình tĩnh nhưng mang theo sức mạnh.
Trên mặt ông lộ ra vài phần vui mừng: "Tốt! Âm Âm nhà chúng ta trưởng thành rồi!"
"Dạ, vậy con về chuẩn bị đồ đạc để xuống nông thôn đây. "
Nói xong, tôi xoay người rời đi, nhưng ông vẫn gọi tôi lại: "Đợi đã, chuyện của con và Tiểu Hoắc. . . "
"Ba, con sẽ nói rõ với anh ta. "
Thấy tôi đã có quyết định, cha tôi cũng không nói thêm nữa.
Đứa con gái này là bảo bối mà ông nâng niu trên tay, nhưng dù sao cũng chưa thực sự trưởng thành, vẫn cần được tôi luyện.
Ban đầu, ông cũng không nỡ để tôi đi xuống nông thôn, nhưng giờ anh ba có cơ hội đi lính, ông cũng không thể cứ bắt con trai gánh vác trách nhiệm thay con gái mãi.
Trước đây, tôi nằng nặc không chịu đi, nhưng giờ tôi lại chủ động đồng ý, ông đương nhiên sẽ ủng hộ.
Sau khi quyết định, tôi chuẩn bị về nhà thu dọn đồ đạc, rồi đi tìm Hoắc Khải nói rõ chuyện này.
Nhưng vừa đến công đại viện quân khu, tôi đã thấy Hoắc Khải và Chu Mạn đứng cùng nhau.
Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Chu Mạn nắm lấy vạt áo Hoắc Khải: "Anh Hoắc Khải, ngày mai là buổi biểu diễn của em, anh có thể đến xem không?"
Tôi khựng bước, nhìn hai người đứng dưới bóng cây lớn.
Họ đứng rất gần nhau, trong mắt người đàn ông tràn đầy dịu dàng, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng mềm mại hơn vài phần.
Cảnh tượng này, khiến tim tôi đau nhói.
Tôi cắn môi, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng.
Từ khi Chu Mạn được đón về đây, còn được sắp xếp công việc, Hoắc Khải gần như dành tất cả thời gian và tâm sức cho cô ta.
Bất kể có chuyện gì, Chu Mạn cũng tìm đến Hoắc Khải.
Còn Hoắc Khải thì gần như luôn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.
Chỉ cần là thứ cô ta muốn, dù là mặt trăng trên trời, anh cũng sẽ tìm cách với lấy.
Đối diện với cảnh này, dù trong lòng khó chịu, nhưng tôi biết, dù có nói ra, anh cũng chẳng để tâm.
Thậm chí, anh còn cho rằng tôi nhỏ mọn, không hiểu chuyện.
Tôi không muốn dây dưa với họ, định quay người về nhà, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Chu Mạn phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. com. vn -
"Chị Tri Âm, chị đi đâu vậy?"
-Chương 1+
Nhưng cuối cùng, anh ta lại vì báo đáp ân tình mà bỏ rơi tôi, đi chăm sóc một người phụ nữ khác.
"Hàn Tri Âm, em đừng làm loạn nữa có được không? Anh chỉ xem Mạn Mạn như em gái thôi!"
"Hàn Tri Âm, chính vì em hay suy nghĩ lung tung, nên anh mới không nói cho em biết đấy. "
Hết lần này đến lần khác, sự lạnh nhạt của anh, những tổn thương mà anh gây ra đã đẩy tôi rơi xuống từ tầng thượng.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại vào ngày trước khi xuống nông thôn.
Vậy thì, hãy bắt đầu thay đổi từ đây!
Tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc nữa.
"Hoắc Khải, lần này, tôi không cần anh nữa. . . "
1
"Để thằng ba đi đi, nó cũng lớn rồi, dù gì cũng phải có người đi. "
Trên mặt cha tôi lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, giữa đôi mày càng trĩu nặng nỗi âu lo.
"Không được! Con không thể để anh ba thay con đi được!"
Giọng của tôi mang theo sự quả quyết và kiên định.
Tôi tuyệt đối không thể để bi kịch kiếp trước tái diễn!
Kiếp trước, vì muốn ở bên Hoắc Khải, tôi nhất quyết không chịu xuống nông thôn.
Cuối cùng, chính anh ba đã thay tôi đi, nhưng cuộc hôn nhân của anh lại bất hạnh, cả đời chìm trong đau khổ.
Còn tôi, dù đã được như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải, nhưng Chu Mạn vẫn luôn chen vào giữa mối quan hệ của hai người chúng tôi.
Tất cả sự dịu dàng của Hoắc Khải cũng đều dành cho Chu Mạn.
Tôi sống cả đời như một con hề, hận suốt một đời.
Không ngừng nổi điên, không ngừng dày vò bản thân.
Cuối cùng, cái kết của tôi chính là rơi từ tầng thượng xuống.
Lần nữa mở mắt, tôi quay về thời điểm cha tôi quyết định để anh ba thay tôi xuống nông thôn.
Lần này, tôi nhất định không thể đi vào vết xe đổ!
Nghe tôi nói xong, cha tôi cũng sửng sốt nhìn tôi.
Đứa con gái cưng vốn yếu ớt của ông, sao lại có khí thế quyết đoán như vậy?
"Con sẽ tự mình đi, đây là chuyện của con, con không thể để anh ba gánh vác thay mình!"
Giọng tôi bình tĩnh nhưng mang theo sức mạnh.
Trên mặt ông lộ ra vài phần vui mừng: "Tốt! Âm Âm nhà chúng ta trưởng thành rồi!"
"Dạ, vậy con về chuẩn bị đồ đạc để xuống nông thôn đây. "
Nói xong, tôi xoay người rời đi, nhưng ông vẫn gọi tôi lại: "Đợi đã, chuyện của con và Tiểu Hoắc. . . "
"Ba, con sẽ nói rõ với anh ta. "
Thấy tôi đã có quyết định, cha tôi cũng không nói thêm nữa.
Đứa con gái này là bảo bối mà ông nâng niu trên tay, nhưng dù sao cũng chưa thực sự trưởng thành, vẫn cần được tôi luyện.
Ban đầu, ông cũng không nỡ để tôi đi xuống nông thôn, nhưng giờ anh ba có cơ hội đi lính, ông cũng không thể cứ bắt con trai gánh vác trách nhiệm thay con gái mãi.
Trước đây, tôi nằng nặc không chịu đi, nhưng giờ tôi lại chủ động đồng ý, ông đương nhiên sẽ ủng hộ.
Sau khi quyết định, tôi chuẩn bị về nhà thu dọn đồ đạc, rồi đi tìm Hoắc Khải nói rõ chuyện này.
Nhưng vừa đến công đại viện quân khu, tôi đã thấy Hoắc Khải và Chu Mạn đứng cùng nhau.
Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Chu Mạn nắm lấy vạt áo Hoắc Khải: "Anh Hoắc Khải, ngày mai là buổi biểu diễn của em, anh có thể đến xem không?"
Tôi khựng bước, nhìn hai người đứng dưới bóng cây lớn.
Họ đứng rất gần nhau, trong mắt người đàn ông tràn đầy dịu dàng, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày cũng mềm mại hơn vài phần.
Cảnh tượng này, khiến tim tôi đau nhói.
Tôi cắn môi, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng.
Từ khi Chu Mạn được đón về đây, còn được sắp xếp công việc, Hoắc Khải gần như dành tất cả thời gian và tâm sức cho cô ta.
Bất kể có chuyện gì, Chu Mạn cũng tìm đến Hoắc Khải.
Còn Hoắc Khải thì gần như luôn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.
Chỉ cần là thứ cô ta muốn, dù là mặt trăng trên trời, anh cũng sẽ tìm cách với lấy.
Đối diện với cảnh này, dù trong lòng khó chịu, nhưng tôi biết, dù có nói ra, anh cũng chẳng để tâm.
Thậm chí, anh còn cho rằng tôi nhỏ mọn, không hiểu chuyện.
Tôi không muốn dây dưa với họ, định quay người về nhà, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Chu Mạn phát hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. com. vn -
"Chị Tri Âm, chị đi đâu vậy?"

Để lại một bình luận