Úc (46) Philippines (195) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Argentina (18) Tây Ban Nha (98) Thụy Điển (19) Đức (72) Japan (36) Hàn Quốc (218) Nga (22) Ba Lan (33) Việt Nam (2829) Trung quốc (108) More (27) Anh (461) Thái Lan (465) Đài Loan (80) Hồng Kông (280) Ấn Độ (115) Ý (323) United States of America (212) Nhật Bản (502) Thụy Sĩ (19) Malaysia (42) Pháp (396) Canada (100) Mỹ (1054) Nam Phi (20) Hà Lan (25) China (20) Bỉ (28) Brazil (36) Mexico (33) Âu Mỹ (177) Indonesia (39)
Hoàng hôn buông xuống đỉnh Thanh Vân Sơn, nhuộm những đám mây lững lờ trôi thành một màu cam cháy rực rỡ. Gió núi mang theo hơi sương se lạnh, lướt qua những mái cong cổ kính của Thanh Vân Môn, một tông môn tu tiên tuy nhỏ bé nhưng cũng có bề dày lịch sử vài trăm năm.
Tại một góc khuất sau khu luyện võ của ngoại môn, cảnh tượng lại chẳng hề thơ mộng như vậy.
"Hỏa Cầu Thuật! "
Một tiếng quát non nớt nhưng đầy cố gắng vang lên. Vương sư huynh, một đệ tử ngoại môn Luyện Khí tầng năm, hai tay bắt quyết, mặt đỏ bừng vì vận dụng linh lực. Một quả cầu lửa to bằng đầu người, mang theo hơi nóng hừng hực, từ lòng bàn tay hắn ta bay vút ra, nhắm thẳng vào một bóng người đang đứng bất động cách đó không xa.
"BÙM! "
Quả cầu lửa nổ tung, những tia lửa bắn ra tứ phía, để lại một vệt đen trên mặt đất.
Mục tiêu của quả cầu lửa, Trần Trường Sinh, khẽ rùng mình.
"A... Đau... "Hắn lẩm bẩm, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, gương mặt thanh tú nhăn nhó như bánh đa nhúng nước.
Cảm giác đau đớn quen thuộc lại ùa tới. Không phải là cái đau bỏng rát thông thường. Thể chất kỳ quái của hắn khuếch đại mọi cảm giác lên gấp bội. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng nhiệt năng len lỏi qua lớp áo vải thô, thiêu đốt từng tế bào trên da, xuyên qua lớp thịt, dường như muốn nướng chín cả xương cốt bên trong. Cơn đau như hàng vạn cây kim lửa châm chích cùng một lúc, khiến thần kinh hắn căng như dây đàn.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là, sau khi quả cầu lửa tan đi, lớp áo vải thô trên người hắn chỉ hơi cháy xém một chút, còn làn da bên trong vẫn trắng nõn, mịn màng, không hề có một vết bỏng, dù là nhỏ nhất.
Đây chính là cuộc sống của Trần Trường Sinh tại Thanh Vân Môn. Một bao cát sống đúng nghĩa.
"Hụt... hụt... Sao vẫn chưa được nhỉ? "Vương sư huynh chống gối thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn đã bắn ra hơn hai mươi quả cầu lửa, linh lực trong cơ thể đã sớm cạn kiệt, hai tay run rẩy, đầu óc choáng váng.
Hắn ngẩng đầu nhìn"bia tập"của mình. Trần Trường Sinh vẫn đứng sừng sững ở đó, ngoài việc gương mặt có hơi nhăn nhó và quần áo có thêm vài vệt đen thì hoàn toàn không có vẻ gì là bị thương.
Vương sư huynh vừa ghen tị, vừa có chút không cam lòng. Gã này, Trần Trường Sinh, là một kẻ dị biệt nổi tiếng khắp Thanh Vân Môn. Hắn không có linh căn, không thể tu luyện Luyện Khí. Thần thức yếu ớt, con đường Luyện Hồn cũng vô vọng. Nhưng hắn lại sở hữu một thân thể cứng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Trường Sinh sư đệ, đệ... đệ không sao chứ? "Vương sư huynh cố nặn ra một nụ cười, hỏi một câu mà hắn biết rõ câu trả lời.
Trần Trường Sinh thở ra một hơi dài, cố gắng đè nén cơn đau vẫn còn âm ỉ. Hắn phủi phủi bụi trên vai áo, ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn còn nhăn nhó, hỏi một câu khiến Vương sư huynh suýt ngã ngửa.
"Vương sư huynh, xong chưa ạ? Tới giờ ăn cơm ở Tạp Dịch Viện rồi. Đi trễ là hết đồ ăn ngon đó. "
Vương sư huynh lảo đảo, suýt chút nữa thì cắm mặt xuống đất. Hắn, một tu sĩ Luyện Khí tầng năm, luyện công đến kiệt sức, tay chân sưng vù, còn người chịu đòn thì lại chỉ lo lắng về bữa tối. Sự so sánh này thật quá đả kích người khác.
"Xong... xong rồi... "Hắn phất tay một cách yếu ớt, "Đa tạ sư đệ. "
Nói rồi, hắn quay người, lê từng bước chân nặng nề về phòng nghỉ của mình, trong lòng thầm than. Cái tên Trường Sinh này đúng là quái vật. Lần sau muốn luyện pháp thuật, có lẽ nên tìm một con lợn rừng còn hơn. Ít nhất đánh nó còn thấy được vết thương, có cảm giác thành tựu hơn.
Nhìn bóng lưng xiêu vẹo của Vương sư huynh, Trần Trường Sinh mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Lại một ngày làm bao cát kết thúc. Hắn xoa xoa ngực, nơi vừa bị Hỏa Cầu Thuật oanh tạc. Dù không có vết thương, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó, như một bóng ma dai dẳng.
Hắn lê bước về Tạp Dịch Viện, nơi ở của những đệ tử không có tư chất tu tiên, chỉ làm những công việc tạp vụ trong môn phái. Con đường quen thuộc lát đá xanh, hai bên là những hàng cây cổ thụ. Vài đệ tử ngoại môn khác đi ngang qua, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: có kẻ thương hại, có người tò mò, có cả sự ngưỡng mộ khó hiểu.
Trần Trường Sinh đã quen với những ánh mắt này. Hắn cúi đầu, bước đi nhanh hơn. Hắn không cần sự thương hại, cũng chẳng muốn được ngưỡng mộ. Hắn chỉ muốn được yên tĩnh.
Một cơn gió thổi qua, mang theo một chiếc lá khô rơi xuống vai hắn. Hình ảnh chiếc lá xoay tròn trong không trung bất chợt gợi lại một ký ức xa xôi, một ký ức đẫm máu mà hắn luôn cố gắng chôn vùi.
Đó là năm hắn lên mười. Cha mẹ hắn là những tán tu Luyện Khí kỳ, sống một cuộc đời nay đây mai đó, tuy vất vả nhưng gia đình ba người luôn tràn ngập tiếng cười. Họ dạy hắn biết chữ, dạy hắn những đạo lý làm người đơn giản, và cả những kiến thức cơ bản về thế giới tu tiên. Nhưng họ không bao giờ dạy hắn cách đối mặt với sự tàn khốc của nó.
Trong một lần đi săn yêu thú để đổi lấy linh thạch, họ đã đụng độ một nhóm cướp tu. Một trận chiến không cân sức đã diễn ra. Cha mẹ hắn đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ hắn. Hắn vẫn nhớ như in cảnh cha hắn dùng thân mình chặn một nhát đao cho mẹ, và mẹ hắn dùng chút linh lực cuối cùng đẩy hắn ra xa.
Tên cướp cầm đầu, một gã đàn ông mặt sẹo với ánh mắt hung tàn, cười gằn rồi vung thanh đại đao chém về phía hắn. Hắn khi đó chỉ biết nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cái chết.
Một cơn đau xé rách trời đất ập đến. Cơn đau mãnh liệt đến mức hắn tưởng chừng như linh hồn mình đã bị băm thành trăm mảnh. Nhưng... chỉ có đau đớn. Khi hắn run rẩy mở mắt ra, hắn thấy thanh đại đao kia đã bị gãy làm đôi, còn tên cướp thì bị chấn đến hộc máu, ngã lăn ra đất, kinh hoàng nhìn hắn như nhìn một con quái vật.
-Chương 1+
Úc (46) Philippines (195) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Argentina (18) Tây Ban Nha (98) Thụy Điển (19) Đức (72) Japan (36) Hàn Quốc (218) Nga (22) Ba Lan (33) Việt Nam (2829) Trung quốc (108) More (27) Anh (461) Thái Lan (465) Đài Loan (80) Hồng Kông (280) Ấn Độ (115) Ý (323) United States of America (212) Nhật Bản (502) Thụy Sĩ (19) Malaysia (42) Pháp (396) Canada (100) Mỹ (1054) Nam Phi (20) Hà Lan (25) China (20) Bỉ (28) Brazil (36) Mexico (33) Âu Mỹ (177) Indonesia (39)Thiên Hạ Đệ Nhất Cao Bát: Chương 1
Trong thế giới tu tiên đầy rẫy cao thủ, có một kẻ dị biệt tên Trần Trường Sinh. Hắn sở hữu Bất Diệt Thánh Thể trong truyền thuyết, đao thương bất nhập, vạn pháp bất xâm. Nhưng trời ban cho Thần Thể lại quên gửi kèm sách hướng dẫn sử dụng, khiến mọi sát thương hắn nhận vào đều biến thành cảm giác đau đớn tăng lên gấp bội.
Ước mơ lớn nhất của hắn không phải là phi thăng thành tiên, mà chỉ là được ăn no ngủ kỹ và không bị ai đánh.
Theo chân Trần Trường Sinh trong hành trình tu tiên “không giống ai”, nơi tiếng thở dài còn nhiều hơn tiếng hét xung trận, và trở thành kẻ mạnh nhất đối với hắn… lại là một sự tra tấn!
Hoàng hôn buông xuống đỉnh Thanh Vân Sơn, nhuộm những đám mây lững lờ trôi thành một màu cam cháy rực rỡ. Gió núi mang theo hơi sương se lạnh, lướt qua những mái cong cổ kính của Thanh Vân Môn, một tông môn tu tiên tuy nhỏ bé nhưng cũng có bề dày lịch sử vài trăm năm.
Tại một góc khuất sau khu luyện võ của ngoại môn, cảnh tượng lại chẳng hề thơ mộng như vậy.
"Hỏa Cầu Thuật! "
Một tiếng quát non nớt nhưng đầy cố gắng vang lên. Vương sư huynh, một đệ tử ngoại môn Luyện Khí tầng năm, hai tay bắt quyết, mặt đỏ bừng vì vận dụng linh lực. Một quả cầu lửa to bằng đầu người, mang theo hơi nóng hừng hực, từ lòng bàn tay hắn ta bay vút ra, nhắm thẳng vào một bóng người đang đứng bất động cách đó không xa.
"BÙM! "
Quả cầu lửa nổ tung, những tia lửa bắn ra tứ phía, để lại một vệt đen trên mặt đất.
Mục tiêu của quả cầu lửa, Trần Trường Sinh, khẽ rùng mình.
"A... Đau... "Hắn lẩm bẩm, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, gương mặt thanh tú nhăn nhó như bánh đa nhúng nước.
Cảm giác đau đớn quen thuộc lại ùa tới. Không phải là cái đau bỏng rát thông thường. Thể chất kỳ quái của hắn khuếch đại mọi cảm giác lên gấp bội. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng nhiệt năng len lỏi qua lớp áo vải thô, thiêu đốt từng tế bào trên da, xuyên qua lớp thịt, dường như muốn nướng chín cả xương cốt bên trong. Cơn đau như hàng vạn cây kim lửa châm chích cùng một lúc, khiến thần kinh hắn căng như dây đàn.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là, sau khi quả cầu lửa tan đi, lớp áo vải thô trên người hắn chỉ hơi cháy xém một chút, còn làn da bên trong vẫn trắng nõn, mịn màng, không hề có một vết bỏng, dù là nhỏ nhất.
Đây chính là cuộc sống của Trần Trường Sinh tại Thanh Vân Môn. Một bao cát sống đúng nghĩa.
"Hụt... hụt... Sao vẫn chưa được nhỉ? "Vương sư huynh chống gối thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn đã bắn ra hơn hai mươi quả cầu lửa, linh lực trong cơ thể đã sớm cạn kiệt, hai tay run rẩy, đầu óc choáng váng.
Hắn ngẩng đầu nhìn"bia tập"của mình. Trần Trường Sinh vẫn đứng sừng sững ở đó, ngoài việc gương mặt có hơi nhăn nhó và quần áo có thêm vài vệt đen thì hoàn toàn không có vẻ gì là bị thương.
Vương sư huynh vừa ghen tị, vừa có chút không cam lòng. Gã này, Trần Trường Sinh, là một kẻ dị biệt nổi tiếng khắp Thanh Vân Môn. Hắn không có linh căn, không thể tu luyện Luyện Khí. Thần thức yếu ớt, con đường Luyện Hồn cũng vô vọng. Nhưng hắn lại sở hữu một thân thể cứng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Trường Sinh sư đệ, đệ... đệ không sao chứ? "Vương sư huynh cố nặn ra một nụ cười, hỏi một câu mà hắn biết rõ câu trả lời.
Trần Trường Sinh thở ra một hơi dài, cố gắng đè nén cơn đau vẫn còn âm ỉ. Hắn phủi phủi bụi trên vai áo, ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn còn nhăn nhó, hỏi một câu khiến Vương sư huynh suýt ngã ngửa.
"Vương sư huynh, xong chưa ạ? Tới giờ ăn cơm ở Tạp Dịch Viện rồi. Đi trễ là hết đồ ăn ngon đó. "
Vương sư huynh lảo đảo, suýt chút nữa thì cắm mặt xuống đất. Hắn, một tu sĩ Luyện Khí tầng năm, luyện công đến kiệt sức, tay chân sưng vù, còn người chịu đòn thì lại chỉ lo lắng về bữa tối. Sự so sánh này thật quá đả kích người khác.
"Xong... xong rồi... "Hắn phất tay một cách yếu ớt, "Đa tạ sư đệ. "
Nói rồi, hắn quay người, lê từng bước chân nặng nề về phòng nghỉ của mình, trong lòng thầm than. Cái tên Trường Sinh này đúng là quái vật. Lần sau muốn luyện pháp thuật, có lẽ nên tìm một con lợn rừng còn hơn. Ít nhất đánh nó còn thấy được vết thương, có cảm giác thành tựu hơn.
Nhìn bóng lưng xiêu vẹo của Vương sư huynh, Trần Trường Sinh mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Lại một ngày làm bao cát kết thúc. Hắn xoa xoa ngực, nơi vừa bị Hỏa Cầu Thuật oanh tạc. Dù không có vết thương, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó, như một bóng ma dai dẳng.
Hắn lê bước về Tạp Dịch Viện, nơi ở của những đệ tử không có tư chất tu tiên, chỉ làm những công việc tạp vụ trong môn phái. Con đường quen thuộc lát đá xanh, hai bên là những hàng cây cổ thụ. Vài đệ tử ngoại môn khác đi ngang qua, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: có kẻ thương hại, có người tò mò, có cả sự ngưỡng mộ khó hiểu.
Trần Trường Sinh đã quen với những ánh mắt này. Hắn cúi đầu, bước đi nhanh hơn. Hắn không cần sự thương hại, cũng chẳng muốn được ngưỡng mộ. Hắn chỉ muốn được yên tĩnh.
Một cơn gió thổi qua, mang theo một chiếc lá khô rơi xuống vai hắn. Hình ảnh chiếc lá xoay tròn trong không trung bất chợt gợi lại một ký ức xa xôi, một ký ức đẫm máu mà hắn luôn cố gắng chôn vùi.
Đó là năm hắn lên mười. Cha mẹ hắn là những tán tu Luyện Khí kỳ, sống một cuộc đời nay đây mai đó, tuy vất vả nhưng gia đình ba người luôn tràn ngập tiếng cười. Họ dạy hắn biết chữ, dạy hắn những đạo lý làm người đơn giản, và cả những kiến thức cơ bản về thế giới tu tiên. Nhưng họ không bao giờ dạy hắn cách đối mặt với sự tàn khốc của nó.
Trong một lần đi săn yêu thú để đổi lấy linh thạch, họ đã đụng độ một nhóm cướp tu. Một trận chiến không cân sức đã diễn ra. Cha mẹ hắn đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ hắn. Hắn vẫn nhớ như in cảnh cha hắn dùng thân mình chặn một nhát đao cho mẹ, và mẹ hắn dùng chút linh lực cuối cùng đẩy hắn ra xa.
Tên cướp cầm đầu, một gã đàn ông mặt sẹo với ánh mắt hung tàn, cười gằn rồi vung thanh đại đao chém về phía hắn. Hắn khi đó chỉ biết nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cái chết.
Một cơn đau xé rách trời đất ập đến. Cơn đau mãnh liệt đến mức hắn tưởng chừng như linh hồn mình đã bị băm thành trăm mảnh. Nhưng... chỉ có đau đớn. Khi hắn run rẩy mở mắt ra, hắn thấy thanh đại đao kia đã bị gãy làm đôi, còn tên cướp thì bị chấn đến hộc máu, ngã lăn ra đất, kinh hoàng nhìn hắn như nhìn một con quái vật.
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 790
Thể loại: Hài Hước, Tiên Hiệp, Truyện Chữ
TMDb: 7.9
Thời lượng: 38/??
0

Để lại một bình luận