Mexico (33) Mỹ (827) Pháp (388) More (27) Thái Lan (380) Tây Ban Nha (98) Hà Lan (26) Ý (324) Ba Lan (33) Japan (51) Âu Mỹ (231) Brazil (36) Thụy Sĩ (19) Indonesia (40) Thụy Điển (19) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Đức (68) Philippines (160) Hồng Kông (196) Argentina (18) Việt Nam (2813) Anh (450) Canada (100) United States of America (228) Nga (21) Nam Phi (20) Malaysia (42) China (25) Nhật Bản (709) Trung quốc (192) Úc (46) Bỉ (28) Hàn Quốc (239) Ấn Độ (106) Đài Loan (69)
Mexico (33) Mỹ (827) Pháp (388) More (27) Thái Lan (380) Tây Ban Nha (98) Hà Lan (26) Ý (324) Ba Lan (33) Japan (51) Âu Mỹ (231) Brazil (36) Thụy Sĩ (19) Indonesia (40) Thụy Điển (19) Thổ Nhĩ Kỳ (30) Đức (68) Philippines (160) Hồng Kông (196) Argentina (18) Việt Nam (2813) Anh (450) Canada (100) United States of America (228) Nga (21) Nam Phi (20) Malaysia (42) China (25) Nhật Bản (709) Trung quốc (192) Úc (46) Bỉ (28) Hàn Quốc (239) Ấn Độ (106) Đài Loan (69)Tiên Trà Quan Ký Sự: Chương 1
Văn án:
Chưa bao giờ gặp mặt gia gia qua đời, Hà Thanh ở đầu thất hồi hương. Hồi hồn đêm, Hà Thanh gặp phải nguy hiểm, may mắn được Tiên Trà Quan Kha đạo sĩ cứu giúp.
Đạo trưởng sắc bén lại soái, chúng ta nói chuyện yêu đương đi.
Muộn tao đạo trưởng cùng ôn hòa học sinh từ chuyện xưa.
Kha Sư Thành X Hà Thanh
Mân Nam bối cảnh, bắt quỷ trảo yêu.
Chỉ do hư cấu, tin tưởng khoa học
Phong Nghi sơn hạ Bạch Thủy trấn, là nơi mây khói che lồng, ba mặt núi vây quanh, một mặt thủy loan địa phương. Nơi này cách Q thị trung tâm thành phố bất quá hai mươi km, một bên là náo nhiệt chen chúc thành thị, một bên là tịch liêu thanh nhàn hương trấn.
Sau giờ ngọ, Hà Thanh ngồi trong xe chị họ, nhìn trên lối đi bộ lớn có các nông phụ đang phơi nắng hạt thóc, kia một chỗ màu vàng óng, cách cậu từ từ đi xa, chỉ có nông phụ trên nón rộng vành cắm một nhánh hoa hồng, nắng gắt không dễ dàng dịu xuống.
Xe đi vào Hà thôn, đường làng rộng rãi bằng phẳng, đèn đường xa hoa, càng xuất hiện nhiều nhà lầu kiểu Tây cũ, khiến người kinh ngạc, còn có các xe hàng hiệu đỗ trong sân nhà, khiến người hoảng hốt cho là đến khu biệt thự nào đó.
"Những nhà này đều là tứ thủy Hoa Kiều tòa nhà."
Chị họ nhẹ nhàng bâng quơ. Tục ngữ nói được lắm, phú quý không về quê khoe khoang, như áo gấm dạ hành.
Trong thôn cư dân ít ỏi, ô tô trên đường làng đi cũng khá thông suốt, làng thật to lớn, trong thôn vòng vòng chuyển chuyển, chị họ thô lỗ lái qua,đi vào một con đường nhỏ hẹp bê tông. Nghiêng đạo hai bên đều là nhà dân bằng đá, cũng không biết xe có bị tróc nước sơn hay không, Hà Thanh không nhịn được đau lòng một phen.
Phía trước hoặc là nhà dân cũ, hoặc là phòng gạch đỏ, không có Âu khí như lúc vào thôn. Thời điểm đi vào thôn, đường làng rất rộng rãi, tới đây thì lại khúc chiết mà chật hẹp, khắp nơi nguy hiểm. Hà Thanh cầm lấy tay vịn, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trong đầu cậu chợt lóe thật nhiều tin tức không có ý tốt, nào là cái gì mà nữ tài xế van dầu đương phanh xe, đâm xe vào thân cây, tâm lý khích lệ chị họ rất tuyệt, nhất định sẽ không như vậy!
Kỳ thực, chị họ hôm qua cũng mới nhận thức.
Rốt cục phía trước cũng đã trống trải, nhìn thấy một mảnh rừng tươi tốt, còn có rừng trúc bên trái, mơ hồ có thể thấy được nhà cũ mái hiên. Đàn chim yến bay trên trời thỉnh thoảng lại kêu lên, nhượng Hà Thanh nội tâm không hề gợn sóng —— dọc theo con đường này thực sự nhìn thấy quá nhiều nhà dân kiểu cũ.
Chị họ lái xe ngừng ở trước cửa viện rộng rãi, nói: "Tiểu Thanh, đến nhà rồi"
Hà Thanh xuống xe, đánh giá tòa nhà lớn này, đối mái hiên lan can thán phục, thật to lớn.
Trong viện dưới gốc cây hoè già có bốn, năm thân ảnh đang hướng bọn họ mà tới.
Chị họ lập tức giới thiệu, đây là lão thúc công, đây là Nhị thẩm bà,..
Hà Thanh hiền hoà tiến lên, cùng các trưởng bối vấn an. Bị các trưởng bối cầm tay mò đầu nói, ai nha, A Nghi nhi tử đều lớn như vậy rồi!
Trong lúc đang cùng trưởng bối trò chuyện, Hà Thanh lưu ý đến bên cạnh lão thúc công có một nam tử cao gầy mặc áo đen, hắn vẫn đang ngó chừng chính mình, ánh mắt đặc biệt hung ác.
Người kia là ai? Tại sao lại cùng lão thúc công bọn họ cùng nhau, hơn nữa chị họ cũng không giới thiệu, lại là tại sao nhìn cậu như vậy?
"A Diễm, Tiểu Thanh, đều đi vào đi, còn đứng ở ngoài sân làm chi. "
Nhị thẩm bà nhiệt tình chào mời, nàng là lão thái bà thấp bé, linh hoạt. Hà Diễm kéo lão thúc công cánh tay, nâng hắn vào nhà vì lão thúc công đi đứng có chút bất tiện. Hà Thanh khẽ lưu ý đến nam tử mặc áo đen, chậm chạp ở phía sau, chờ cậu ý thức được người bên cạnh đều vào nhà hết rồi, cậu mới cất bước đuổi tới.
Cũng là lúc đang đi qua một cái cây xoài cao , chỉ cách một bước với cổng lớn có điêu khắc đại bàng thì bỗng nhiên"Choảng!" một tiếng. Một tiếng vang thật lớn, có thứ gì đây từ trên mái hiên rơi xuống, cũng tại Hà Thanh sau lưng mà nát tan.
Hà Thanh vội vàng xoay người lại, đầu tiên là nhìn thấy trên đất có vài miếng hom cổ xưa đã bị nát tan, ngẩng đầu lên thì thấy hắc y nam nhân đang đứng ở bên cạnh mình, mang theo một thân ác liệt khí.
"Thứ gì rơi xuống đó? "
"Tiểu Thanh, có bị đập phải không?"
Nhị thẩm bà vội vàng chạy đến, vội vàng kiểm tra đầu Hà Thanh, phát hiện khôngbị thương mới thả ra. Hà Thanh ngửa đầu, mờ mịt nhìn mái hiên.
"Đây là Phong sư gia trên nóc nhà."
Lão thúc công cúi người, nhặt lên mảnh gốm bị vỡ, vẻ mặt nghiêm túc.
"Phong sư gia?"
Hà Thanh không rõ ràng đây là cái gì, vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
"Xây ở nóc nhà tránh ma quỷ trấn sát đồ vật, lâu năm thiếu tu sửa nên là rơi xuống."
Hà Diễm vỗ vỗ vai Hà Thanh, an ủi, nàng lời nói nghe đĩnh đạc không phản đối.
Hà gia trên nóc nhà có một tôn Phong sư gia, gió thổi phơi nắng tám mươi một trăm năm,vậy mà trong nháy mắt khi Hà Thanh đi vào cổng lớn lại theo tiếng mà vỡ.
Hà Thanh kéo kéo ba lô dây lưng, nghĩ nào có đúng lúc như vậy. Cậu tìm kiếm khắp nơi hắc y nam nhân, lại không có bóng người của hắn.
Hữu kinh vô hiểm tiến vào trong phòng, Hà Thanh thừa dịp các trưởng bối không ở đây, lén lút hỏi Hà Diễm: "A tỷ, nam nhân áo đen kia là ai?"
Hà Diễm bưng lên bạch chén trà bằng sứ, nàng nhấp hớp trà nói: "Cái nào nam nhân áo đen?" Hà Thanh tưởng lẽ nào chỉ có ta thấy, nói tiếp: "Chính là đứng ở bên lão thúc công, người kia gầy gò cao cao, dung mạo rất soái." Hà Diễm bừng tỉnh nói: "Đó là Kha Sư Thành, Lâm đ*o trưởng đồ đệ, ta tiểu học cùng hắn còn là đồng học cùng ban đây."
Hà Diễm khi còn bé tại Hà thôn sinh hoạt quá, cho nên nàng nhận thức không ít người phụ cận.Hà Diễm không cảm thấy Kha Sư Thành soái, khi còn bé Kha Sư Thành cho nàng ấn tượng là vừa lạnh lùng vừa thần bí, có một phần đồng học rất sợ hắn.
"Ngày hôm nay là đầu bảy nên chúng ta thỉnh hắn lại đây làm pháp sự."
-Chương 1+
Sau giờ ngọ, Hà Thanh ngồi trong xe chị họ, nhìn trên lối đi bộ lớn có các nông phụ đang phơi nắng hạt thóc, kia một chỗ màu vàng óng, cách cậu từ từ đi xa, chỉ có nông phụ trên nón rộng vành cắm một nhánh hoa hồng, nắng gắt không dễ dàng dịu xuống.
Xe đi vào Hà thôn, đường làng rộng rãi bằng phẳng, đèn đường xa hoa, càng xuất hiện nhiều nhà lầu kiểu Tây cũ, khiến người kinh ngạc, còn có các xe hàng hiệu đỗ trong sân nhà, khiến người hoảng hốt cho là đến khu biệt thự nào đó.
"Những nhà này đều là tứ thủy Hoa Kiều tòa nhà."
Chị họ nhẹ nhàng bâng quơ. Tục ngữ nói được lắm, phú quý không về quê khoe khoang, như áo gấm dạ hành.
Trong thôn cư dân ít ỏi, ô tô trên đường làng đi cũng khá thông suốt, làng thật to lớn, trong thôn vòng vòng chuyển chuyển, chị họ thô lỗ lái qua,đi vào một con đường nhỏ hẹp bê tông. Nghiêng đạo hai bên đều là nhà dân bằng đá, cũng không biết xe có bị tróc nước sơn hay không, Hà Thanh không nhịn được đau lòng một phen.
Phía trước hoặc là nhà dân cũ, hoặc là phòng gạch đỏ, không có Âu khí như lúc vào thôn. Thời điểm đi vào thôn, đường làng rất rộng rãi, tới đây thì lại khúc chiết mà chật hẹp, khắp nơi nguy hiểm. Hà Thanh cầm lấy tay vịn, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trong đầu cậu chợt lóe thật nhiều tin tức không có ý tốt, nào là cái gì mà nữ tài xế van dầu đương phanh xe, đâm xe vào thân cây, tâm lý khích lệ chị họ rất tuyệt, nhất định sẽ không như vậy!
Kỳ thực, chị họ hôm qua cũng mới nhận thức.
Rốt cục phía trước cũng đã trống trải, nhìn thấy một mảnh rừng tươi tốt, còn có rừng trúc bên trái, mơ hồ có thể thấy được nhà cũ mái hiên. Đàn chim yến bay trên trời thỉnh thoảng lại kêu lên, nhượng Hà Thanh nội tâm không hề gợn sóng —— dọc theo con đường này thực sự nhìn thấy quá nhiều nhà dân kiểu cũ.
Chị họ lái xe ngừng ở trước cửa viện rộng rãi, nói: "Tiểu Thanh, đến nhà rồi"
Hà Thanh xuống xe, đánh giá tòa nhà lớn này, đối mái hiên lan can thán phục, thật to lớn.
Trong viện dưới gốc cây hoè già có bốn, năm thân ảnh đang hướng bọn họ mà tới.
Chị họ lập tức giới thiệu, đây là lão thúc công, đây là Nhị thẩm bà,..
Hà Thanh hiền hoà tiến lên, cùng các trưởng bối vấn an. Bị các trưởng bối cầm tay mò đầu nói, ai nha, A Nghi nhi tử đều lớn như vậy rồi!
Trong lúc đang cùng trưởng bối trò chuyện, Hà Thanh lưu ý đến bên cạnh lão thúc công có một nam tử cao gầy mặc áo đen, hắn vẫn đang ngó chừng chính mình, ánh mắt đặc biệt hung ác.
Người kia là ai? Tại sao lại cùng lão thúc công bọn họ cùng nhau, hơn nữa chị họ cũng không giới thiệu, lại là tại sao nhìn cậu như vậy?
"A Diễm, Tiểu Thanh, đều đi vào đi, còn đứng ở ngoài sân làm chi. "
Nhị thẩm bà nhiệt tình chào mời, nàng là lão thái bà thấp bé, linh hoạt. Hà Diễm kéo lão thúc công cánh tay, nâng hắn vào nhà vì lão thúc công đi đứng có chút bất tiện. Hà Thanh khẽ lưu ý đến nam tử mặc áo đen, chậm chạp ở phía sau, chờ cậu ý thức được người bên cạnh đều vào nhà hết rồi, cậu mới cất bước đuổi tới.
Cũng là lúc đang đi qua một cái cây xoài cao , chỉ cách một bước với cổng lớn có điêu khắc đại bàng thì bỗng nhiên"Choảng!" một tiếng. Một tiếng vang thật lớn, có thứ gì đây từ trên mái hiên rơi xuống, cũng tại Hà Thanh sau lưng mà nát tan.
Hà Thanh vội vàng xoay người lại, đầu tiên là nhìn thấy trên đất có vài miếng hom cổ xưa đã bị nát tan, ngẩng đầu lên thì thấy hắc y nam nhân đang đứng ở bên cạnh mình, mang theo một thân ác liệt khí.
"Thứ gì rơi xuống đó? "
"Tiểu Thanh, có bị đập phải không?"
Nhị thẩm bà vội vàng chạy đến, vội vàng kiểm tra đầu Hà Thanh, phát hiện khôngbị thương mới thả ra. Hà Thanh ngửa đầu, mờ mịt nhìn mái hiên.
"Đây là Phong sư gia trên nóc nhà."
Lão thúc công cúi người, nhặt lên mảnh gốm bị vỡ, vẻ mặt nghiêm túc.
"Phong sư gia?"
Hà Thanh không rõ ràng đây là cái gì, vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
"Xây ở nóc nhà tránh ma quỷ trấn sát đồ vật, lâu năm thiếu tu sửa nên là rơi xuống."
Hà Diễm vỗ vỗ vai Hà Thanh, an ủi, nàng lời nói nghe đĩnh đạc không phản đối.
Hà gia trên nóc nhà có một tôn Phong sư gia, gió thổi phơi nắng tám mươi một trăm năm,vậy mà trong nháy mắt khi Hà Thanh đi vào cổng lớn lại theo tiếng mà vỡ.
Hà Thanh kéo kéo ba lô dây lưng, nghĩ nào có đúng lúc như vậy. Cậu tìm kiếm khắp nơi hắc y nam nhân, lại không có bóng người của hắn.
Hữu kinh vô hiểm tiến vào trong phòng, Hà Thanh thừa dịp các trưởng bối không ở đây, lén lút hỏi Hà Diễm: "A tỷ, nam nhân áo đen kia là ai?"
Hà Diễm bưng lên bạch chén trà bằng sứ, nàng nhấp hớp trà nói: "Cái nào nam nhân áo đen?" Hà Thanh tưởng lẽ nào chỉ có ta thấy, nói tiếp: "Chính là đứng ở bên lão thúc công, người kia gầy gò cao cao, dung mạo rất soái." Hà Diễm bừng tỉnh nói: "Đó là Kha Sư Thành, Lâm đ*o trưởng đồ đệ, ta tiểu học cùng hắn còn là đồng học cùng ban đây."
Hà Diễm khi còn bé tại Hà thôn sinh hoạt quá, cho nên nàng nhận thức không ít người phụ cận.Hà Diễm không cảm thấy Kha Sư Thành soái, khi còn bé Kha Sư Thành cho nàng ấn tượng là vừa lạnh lùng vừa thần bí, có một phần đồng học rất sợ hắn.
"Ngày hôm nay là đầu bảy nên chúng ta thỉnh hắn lại đây làm pháp sự."

Để lại một bình luận