Tâm Lý (1256) Phiêu Lưu (3184) Slice of Life (1286) Audio (10519) Supernatural (1328) Sắc Hiệp (1293) VLXX (21030) Manhua (4036) Oneshot (3015) Shoujo (1487) Kinh Dị (2518) Hentai (3368) Tình Cảm (2079) School Life (2127) Hài Hước (6489) Truyện Màu (7345) Trọng Sinh (1230) Truyện Ma (2484) Viễn Tưởng (4327) Cổ Đại (3435) Truyện Chữ (16062) Xuyên Không (3655) Chính Kịch (6723) Big Boobs (1534) Đam Mỹ (4412) Manga (20986) Adult (8512) Hình Sự (1256) Manhwa (3534) Hài VL (1913) Đô Thị (5716) Hành Động (6520) Ngôn Tình (17436) Bí Ẩn (1893) Huyền Huyễn (2264)
Hồng Kông (197) Mỹ (827) Thổ Nhĩ Kỳ (27) Úc (47) Nga (22) Ý (340) Malaysia (42) Thụy Sĩ (19) Nam Phi (19) Anh (454) Âu Mỹ (255) Tây Ban Nha (99) Ba Lan (33) Ấn Độ (106) China (32) Việt Nam (2857) Mexico (33) Đức (69) Indonesia (40) Thụy Điển (19) Thái Lan (380) More (29) Japan (52) Argentina (18) United States of America (231) Trung quốc (210) Pháp (395) Nhật Bản (779) Hàn Quốc (245) Đài Loan (69) Philippines (160) Hà Lan (26) Brazil (36) Canada (102) Bỉ (28)
Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu: Chương 1
Sau khi chết, Tống Kiến Chi tham gia vào kế hoạch tái tạo cốt truyện của địa phủ, xuyên vào thế giới tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết bắt đầu cuộc sống lần thứ hai, công việc là làm bàn tay vàng cho nữ chủ thiên mệnh. Tin tức địa phủ cũ kỹ, hệ thống […]
"Cô ta cũng xứng uống rượu anh đưa sao!"
Linh hồn của Tống Kiến Chi vừa được chuyển đến thế giới này, lòng bàn chân còn chưa chạm đất thì nàng đã nghe thấy giọng điệu trách móc này.
Giọng nói của cô gái khá ngọt ngào, nghe như một đại tiểu thư được nuông chiều chưa bị xã hội mài giũa.
Linh hồn và vật chứa cuối cùng cũng hoàn hảo hòa vào nhau, Tống Kiến Chi vui vẻ nghênh đón cuộc sống mới của mình, khi nàng vừa mở mắt ra, nàng nhìn thấy một nam một nữ đang đứng trước mặt mình, nền sau lưng là những vị khách dự tiệc đang khó hiểu mà nhìn chính mình.
Này vừa mới xuyên qua mà đã trở thành tiêu điểm sao?
Không phải trong tiểu thuyết đều có một khu vực để người mới nhận thông tin và sắp xếp suy nghĩ sao?
Trạng thái của Tống Kiến Chi không tốt, vừa lúc trên tay đang cầm một ly sâm panh, nhìn hẳn là vừa nhận từ nam nhân trước mặt, nàng vô thức đưa lên môi để làm dịu cổ họng, giảm bớt một chút cảm xúc khẩn trương.
Nam nhân mặc tây trang giày da trước mặt sững sờ, không thể tin mà nhìn nàng, gằn nhẹ: "Tống Kiến Chi! Cô đang làm gì vậy!"
Tốt lắm, chính mình tên là Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi vô tội nhìn nam nhân lớn lên không tồi nhưng tính tình xấu xa này, suy nghĩ một chút, cười nói: "Làm ẩm cổ họng."
Đợi đã, giọng nói này sao lại giống như đại tiểu thư được nuông chiều vừa rồi vậy?
Tuy rằng giọng điệu ôn hòa hơn vừa rồi, nhưng Tống Kiến Chi vẫn nhận ra.
Ly rượu trong tay chính mình là nửa đường giật lấy sao?
Trong lòng Tống Kiến Chi dâng lên một trận khô nóng, nàng nghi hoặc mà xoa xoa ngực, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện mình tranh cường háo thắng như vậy, nghe tới vật này là giật lấy nhưng trong lòng lại dâng lên một trận cuồn cuộn.
Thấy nam nhân kia khẩn trương nhìn mình chằm chằm, Tống Kiến Chi duy trì nụ cười, đồng thời trong lòng tự tin kêu lên như đã có giáo trình vào nghề lần thứ hai: "Hệ thống, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi sẽ làm gì? Bắt đầu hướng dẫn người mới đi, cảm ơn."
Một giọng nói cô gái ngọt ngào lập tức trả lời:
"Hệ thống đang được cài đặt, tiến độ là 2%, ký chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi."
Tống Kiến Chi:...
Nụ cười của Tống Kiến Chi dần dần biến mất.
Chỉ nghe nam nhân nói: "Minh Tự, em nghe anh giải thích, Ngụy Kiêu anh thề với trời, anh thật sự không biết hôm nay Tống Kiến Chi về nước."
Nam nhân như chém đinh chặt sắt, nói năng có khí phách, giống như tên của hắn chính là đồng nghĩa với thành thật.
Ồ, đây là hương thơm cẩu huyết trong tiểu thuyết đây sao?
Nhưng lúc này chưa tải hệ thống xong, không bắt được kịch bản, Tống Kiến Chi liền hoảng sợ.
Nàng cảm thấy mình đúng là tiểu đáng thương lại bất lực, không dám lên tiếng, lại không thể không nhấp một ngụm sâm panh để kìm nén chấn kinh.
Lông mày Ngụy Kiêu hung hăng nhảy lên: “Không được uống!” “
"…A, được.”
Tống Kiến Chi rất khó hiểu, tại sao một câu đều đã đến bên môi, nhưng nghĩ lại như vậy cũng phải có hỏi có đáp, hiện tại quá làm khó chính mình.
Không uống thì không uống.
Ngụy Kiêu nghẹn họng, lông mày lại giật lên vài cái, vội vàng nói với Minh Tự: “Minh Tự, em đừng nóng giận, anh lại đi lấy cho em một ly—“
“Không cần.” Giọng nói của nữ nhân trong trẻo như ngọc, thanh lãnh dễ nghe.
Ánh mắt Tống Kiến Chi rơi vào trên người nữ nhân trước mặt.
Nhưng Tống Kiến Chi còn chưa kịp nhìn kỹ, Minh Tự đã xoay người lại, “Chuyện của anh không liên quan đến tôi.”
Cô có đôi mắt màu nâu nhạt, trong trẻo sạch sẽ.
Minh Tự xoay người rời đi, chiếc váy dự tiệc màu đen hở lưng, chất liệu ôm eo, một đôi xương bướm tinh xảo nổi bật trên tấm lưng trắng như tuyết.
Tống Kiến Chi nhìn một lúc rồi mới thu hồi tầm mắt, lúng túng đứng cùng Ngụy Kiêu.
Từ hướng tiểu thuyết ngôn tình mà xét, nếu chính mình không phải là thân phận liếm cẩu người ta thì cũng là em gái nhà bên, Tống Kiến Chi đoán mò, lựa chọn đứng tại chỗ chờ người rời đi trước.
Sắc mặt Ngụy Kiêu rất khó coi, muốn nói lại thôi.
Tống Kiến Chi chớp chớp mắt như dò hỏi.
Ngụy Kiêu nhớ tới thế lực nhà nàng thật sự không dễ trêu vào, lại gằn nhẹ một tiếng: “Đi theo tôi.”
Hắn xoay người rời đi trước, tựa hồ đã sớm tính toán chính mình sẽ đuổi kịp.
Tống Kiến Chi thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình xì xào bàn tán, nàng không muốn bị người khác vây quanh như xem khỉ, nghĩ nghĩ ----
Nàng đổi hướng rời đi.
Đùa gì vậy, vừa mới xuyên tới dại gì mà ở cùng người quen?
Tốt nhất là chính mình thành thật tìm một nơi để ngồi, đợi hệ thống ổn định lại.
Tống Kiến Chi bình tĩnh bước ra khỏi sảnh tiệc, dưới chân giẫm lên một đôi giày cao gót mười phân, nàng chưa từng đi một đôi giày cao như vậy, nhưng giờ phút này nàng lại đi rất dễ dàng, không sợ bị bong gân.
Nàng cộp cộp đi ra, nhìn xung quanh, thấy có một bể bơi ngoài trời dưới cầu thang trước mặt, còn có rất nhiều người đang đi bộ ở đó.
Nhìn kỹ, Minh Tự vừa rời đi cũng đang đứng đó nói chuyện với một nam nhân thấp hơn một cái đầu.
Tống Kiến Chi háo hức muốn thông tin liên lạc của tỷ tỷ xinh đẹp này, nhưng một màn vừa rồi trói nàng như xích chó, giờ qua đó sợ rằng mình sẽ bị ghét bỏ đến chết, chỉ có thể tự an ủi mình tương lai còn dài.
Cố lên, chúng ta có thể thắng.
Nàng khẽ vén làn váy lễ phục màu trắng, bước đến một khu vườn nhỏ khuất bên cạnh.
Trong khu vườn nhỏ có những chiếc ghế dài để mọi người nghỉ chân, nàng chọn một cái ngồi xuống, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, đột nhiên bị ba bốn chiếc vòng tay và nhẫn nạm kim cương trứng bồ câu trên ngón tay làm cho sửng sốt.
Tống Kiến Chi lập tức há hốc mồm.
Kiếp trước nàng thích xem trang sức này kia, không biết vì sao, những phong cách này nàng rất quen thuộc, giống như chiếc nhẫn trứng bồ câu này, vương hậu nào trong thế giới của mình đã đeo nàng lại không nhớ rõ, nhưng khi nào xuất hiện trong nhà đấu giá thì vô cùng rực rỡ.
Có một chiếc vòng tay ba chiếc giới hạn trên toàn thế giới, nàng chỉ thấy hai chiếc trong số đó.
Tống Kiến Chi: Nguyên tưởng mình chỉ là một triển lãm trưng bày trang sức, không nghĩ tới mình hẳn là đem đi bán chúng.
Tống Kiến Chi bị niềm vui đột ngột trở nên giàu có tràn ngập, ngay cả việc hệ thống cài đặt chậm chạp cũng không cảm thấy khó chịu.
Nếu không nhờ kế hoạch mà địa phủ đưa ra, sao nàng có thể vào được một thế giới tốt đẹp lại nhiều tài sản như vậy.
Không thấy những con ma nhà bên chuyển đến thời kỳ tận thế cùng niên đại văn học kinh dị đều đang khóc sao?
Nàng từ đáy lòng yêu thương nói: "Hệ thống thong thả, chúng ta không vội."
-Chương 1+
Linh hồn của Tống Kiến Chi vừa được chuyển đến thế giới này, lòng bàn chân còn chưa chạm đất thì nàng đã nghe thấy giọng điệu trách móc này.
Giọng nói của cô gái khá ngọt ngào, nghe như một đại tiểu thư được nuông chiều chưa bị xã hội mài giũa.
Linh hồn và vật chứa cuối cùng cũng hoàn hảo hòa vào nhau, Tống Kiến Chi vui vẻ nghênh đón cuộc sống mới của mình, khi nàng vừa mở mắt ra, nàng nhìn thấy một nam một nữ đang đứng trước mặt mình, nền sau lưng là những vị khách dự tiệc đang khó hiểu mà nhìn chính mình.
Này vừa mới xuyên qua mà đã trở thành tiêu điểm sao?
Không phải trong tiểu thuyết đều có một khu vực để người mới nhận thông tin và sắp xếp suy nghĩ sao?
Trạng thái của Tống Kiến Chi không tốt, vừa lúc trên tay đang cầm một ly sâm panh, nhìn hẳn là vừa nhận từ nam nhân trước mặt, nàng vô thức đưa lên môi để làm dịu cổ họng, giảm bớt một chút cảm xúc khẩn trương.
Nam nhân mặc tây trang giày da trước mặt sững sờ, không thể tin mà nhìn nàng, gằn nhẹ: "Tống Kiến Chi! Cô đang làm gì vậy!"
Tốt lắm, chính mình tên là Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi vô tội nhìn nam nhân lớn lên không tồi nhưng tính tình xấu xa này, suy nghĩ một chút, cười nói: "Làm ẩm cổ họng."
Đợi đã, giọng nói này sao lại giống như đại tiểu thư được nuông chiều vừa rồi vậy?
Tuy rằng giọng điệu ôn hòa hơn vừa rồi, nhưng Tống Kiến Chi vẫn nhận ra.
Ly rượu trong tay chính mình là nửa đường giật lấy sao?
Trong lòng Tống Kiến Chi dâng lên một trận khô nóng, nàng nghi hoặc mà xoa xoa ngực, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện mình tranh cường háo thắng như vậy, nghe tới vật này là giật lấy nhưng trong lòng lại dâng lên một trận cuồn cuộn.
Thấy nam nhân kia khẩn trương nhìn mình chằm chằm, Tống Kiến Chi duy trì nụ cười, đồng thời trong lòng tự tin kêu lên như đã có giáo trình vào nghề lần thứ hai: "Hệ thống, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi sẽ làm gì? Bắt đầu hướng dẫn người mới đi, cảm ơn."
Một giọng nói cô gái ngọt ngào lập tức trả lời:
"Hệ thống đang được cài đặt, tiến độ là 2%, ký chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi."
Tống Kiến Chi:...
Nụ cười của Tống Kiến Chi dần dần biến mất.
Chỉ nghe nam nhân nói: "Minh Tự, em nghe anh giải thích, Ngụy Kiêu anh thề với trời, anh thật sự không biết hôm nay Tống Kiến Chi về nước."
Nam nhân như chém đinh chặt sắt, nói năng có khí phách, giống như tên của hắn chính là đồng nghĩa với thành thật.
Ồ, đây là hương thơm cẩu huyết trong tiểu thuyết đây sao?
Nhưng lúc này chưa tải hệ thống xong, không bắt được kịch bản, Tống Kiến Chi liền hoảng sợ.
Nàng cảm thấy mình đúng là tiểu đáng thương lại bất lực, không dám lên tiếng, lại không thể không nhấp một ngụm sâm panh để kìm nén chấn kinh.
Lông mày Ngụy Kiêu hung hăng nhảy lên: “Không được uống!” “
"…A, được.”
Tống Kiến Chi rất khó hiểu, tại sao một câu đều đã đến bên môi, nhưng nghĩ lại như vậy cũng phải có hỏi có đáp, hiện tại quá làm khó chính mình.
Không uống thì không uống.
Ngụy Kiêu nghẹn họng, lông mày lại giật lên vài cái, vội vàng nói với Minh Tự: “Minh Tự, em đừng nóng giận, anh lại đi lấy cho em một ly—“
“Không cần.” Giọng nói của nữ nhân trong trẻo như ngọc, thanh lãnh dễ nghe.
Ánh mắt Tống Kiến Chi rơi vào trên người nữ nhân trước mặt.
Nhưng Tống Kiến Chi còn chưa kịp nhìn kỹ, Minh Tự đã xoay người lại, “Chuyện của anh không liên quan đến tôi.”
Cô có đôi mắt màu nâu nhạt, trong trẻo sạch sẽ.
Minh Tự xoay người rời đi, chiếc váy dự tiệc màu đen hở lưng, chất liệu ôm eo, một đôi xương bướm tinh xảo nổi bật trên tấm lưng trắng như tuyết.
Tống Kiến Chi nhìn một lúc rồi mới thu hồi tầm mắt, lúng túng đứng cùng Ngụy Kiêu.
Từ hướng tiểu thuyết ngôn tình mà xét, nếu chính mình không phải là thân phận liếm cẩu người ta thì cũng là em gái nhà bên, Tống Kiến Chi đoán mò, lựa chọn đứng tại chỗ chờ người rời đi trước.
Sắc mặt Ngụy Kiêu rất khó coi, muốn nói lại thôi.
Tống Kiến Chi chớp chớp mắt như dò hỏi.
Ngụy Kiêu nhớ tới thế lực nhà nàng thật sự không dễ trêu vào, lại gằn nhẹ một tiếng: “Đi theo tôi.”
Hắn xoay người rời đi trước, tựa hồ đã sớm tính toán chính mình sẽ đuổi kịp.
Tống Kiến Chi thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình xì xào bàn tán, nàng không muốn bị người khác vây quanh như xem khỉ, nghĩ nghĩ ----
Nàng đổi hướng rời đi.
Đùa gì vậy, vừa mới xuyên tới dại gì mà ở cùng người quen?
Tốt nhất là chính mình thành thật tìm một nơi để ngồi, đợi hệ thống ổn định lại.
Tống Kiến Chi bình tĩnh bước ra khỏi sảnh tiệc, dưới chân giẫm lên một đôi giày cao gót mười phân, nàng chưa từng đi một đôi giày cao như vậy, nhưng giờ phút này nàng lại đi rất dễ dàng, không sợ bị bong gân.
Nàng cộp cộp đi ra, nhìn xung quanh, thấy có một bể bơi ngoài trời dưới cầu thang trước mặt, còn có rất nhiều người đang đi bộ ở đó.
Nhìn kỹ, Minh Tự vừa rời đi cũng đang đứng đó nói chuyện với một nam nhân thấp hơn một cái đầu.
Tống Kiến Chi háo hức muốn thông tin liên lạc của tỷ tỷ xinh đẹp này, nhưng một màn vừa rồi trói nàng như xích chó, giờ qua đó sợ rằng mình sẽ bị ghét bỏ đến chết, chỉ có thể tự an ủi mình tương lai còn dài.
Cố lên, chúng ta có thể thắng.
Nàng khẽ vén làn váy lễ phục màu trắng, bước đến một khu vườn nhỏ khuất bên cạnh.
Trong khu vườn nhỏ có những chiếc ghế dài để mọi người nghỉ chân, nàng chọn một cái ngồi xuống, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, đột nhiên bị ba bốn chiếc vòng tay và nhẫn nạm kim cương trứng bồ câu trên ngón tay làm cho sửng sốt.
Tống Kiến Chi lập tức há hốc mồm.
Kiếp trước nàng thích xem trang sức này kia, không biết vì sao, những phong cách này nàng rất quen thuộc, giống như chiếc nhẫn trứng bồ câu này, vương hậu nào trong thế giới của mình đã đeo nàng lại không nhớ rõ, nhưng khi nào xuất hiện trong nhà đấu giá thì vô cùng rực rỡ.
Có một chiếc vòng tay ba chiếc giới hạn trên toàn thế giới, nàng chỉ thấy hai chiếc trong số đó.
Tống Kiến Chi: Nguyên tưởng mình chỉ là một triển lãm trưng bày trang sức, không nghĩ tới mình hẳn là đem đi bán chúng.
Tống Kiến Chi bị niềm vui đột ngột trở nên giàu có tràn ngập, ngay cả việc hệ thống cài đặt chậm chạp cũng không cảm thấy khó chịu.
Nếu không nhờ kế hoạch mà địa phủ đưa ra, sao nàng có thể vào được một thế giới tốt đẹp lại nhiều tài sản như vậy.
Không thấy những con ma nhà bên chuyển đến thời kỳ tận thế cùng niên đại văn học kinh dị đều đang khóc sao?
Nàng từ đáy lòng yêu thương nói: "Hệ thống thong thả, chúng ta không vội."
Donate by aypal Theo dõi 0
Lượt xem: 836
Thể loại: Bách Hợp, Truyện Chữ, Xuyên Không
TMDb: 7.9
Số chương: 100/100
0

Để lại một bình luận