![[Yandere] Kẻ Đeo Bám](https://truyenhoan.com/cdn/medias/covers/2/2944-yandere-ke-deo-bam_cover_large.jpg)
TXT 193/194 734 Theo dõi 0
AUX 7/7
3142 Theo dõi 0
VGA 33/?? 937 Theo dõi 0
AUX 49/49
1888 Theo dõi 0
TXT 64/64 432 Theo dõi 0
TXT 26/?? 953 Theo dõi 0
TXT 71/71 809 Theo dõi 0
TXT 10/10 323 Theo dõi 0
TXT 39/?? 1069 Theo dõi 0
TXT 91/91 720 Theo dõi 0
Thanh Mai Tú Quỳnh Tuấn Anh truyenngontinh Min Do-yoon nghe gì VOV Giao Thông vlxx giải trí Matean Đình Duy Nguyễn Thành Momo Sakura Minami Aizawa giải trí tổng hợp link tối cổ Đình Soạn radiotruyen vtvgo tv Thu Huệ Yuko Ono Quàng A Tũn Tâm An Yui Hatano xem gì iptv m3u8 Hồng Nhung vl79 Đình Soạn Nguyễn Huy phim79 Ai Sayama Viết Linh Anh Sa Kana Momonogi Yu Shinoda Karen Yuzuriha Đình Huy Nguyễn Hoa Bảo Linh Yua Mikami Mayuki Ito Cô Úc Hà Thu Kim Thanh audio79.xyz tv79.xyz phim79.com phim79.xyz vl79.xyz
![[Yandere] Kẻ Đeo Bám](https://truyenhoan.com/cdn/medias/covers/2/2944-yandere-ke-deo-bam_cover_large.jpg)
Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!
TXT 193/194 734 Theo dõi 0
Trà Xanh Nhà Lão Đại
AUX 7/7
3142 Theo dõi 0
Tenohira Kaitaku Mura De Isekai Kenkokuki Fueteku Yome-Tachi To Nonbiri Mujintou Life
VGA 33/?? 937 Theo dõi 0
Tịch Mịch
AUX 49/49
1888 Theo dõi 0[Yandere] Kẻ Đeo Bám: Chương 1
Thể loại: truyện kinh dị
Kết cục của một cô gái khi bị kẻ Yandere đeo bám sẽ như thế nào? Mời các bạn đón đọc và theo dõi nhé.
Một buổi tối kia, cô đang trên đường về nhà sau khi ra ngoài mua một ít đồ. Đi qua một con hẻm nhỏ, bỗng cô thấy một người đang ngồi dựa lưng vào tường, cô không thấy rõ mặt người đó.
Cô định cứ thế mặc kệ, bởi cô không muốn gây phiền phức cho bản thân. Nhưng tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn, chắc có lẽ người ta bị thương, thôi thì hôm nay cô giúp đỡ một lần vậy.
Vừa đi vào trong, cô thấy thì ra là một chàng trai, nhìn có chút quen mắt. Hình như nhận ra có ai đó bước vào nên chàng trai ngước mặt lên. Cô nhận ra cậu ấy, là Alex, cậu học sinh ngồi sau cô trong lớp.
"Này Alex, cậu không sao chứ?" - Cô nói xong thì tiến tới dìu cậu đứng dậy. "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mình vừa bị cướp, cảm ơn cậu nha Jane." - Một giọng nói trầm đáp lại cô.
"Nhìn cậu chật vật như vậy, hay là cậu về nhà mình đi, nhà mình gần đây đến đó có thể giúp cậu sơ cứu vết thương"
Thế là cô dẫn cậu về nhà. Căn nhà sáng trưng, có lẽ mẹ cô đã về nhà rồi.
Nghe tiếng cửa mở, mẹ cô chạy ra xem - "Jane, con về nhà rồi. Ai đây? Cậu nhóc bị thương rồi, mau dìu cậu ấy lên ghế sofa đi"
"Con chào cô ạ"- cậu ấy nói.
"Mẹ lấy giùm con hộp y tế "
Khi cô nhìn kĩ lại chỉ là những vết thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần sát trùng vết thương rồi dán băng kéo lại là xong.
Cô làm vô cùng nhanh chóng, thoáng chốc đã xong hết.
"Cháu bị sao vậy? Sao lại bị thương thế này." - Mẹ cô hỏi.
Cậu ấy kể lại hết mọi việc. Thì ra sau khi cậu ấy giao đồ của mẹ đến nhà dì, trên đường gặp một thằng ăn cướp, hắn cầm dao trấn lột cậu, cậu chống cự nên mới có tình trạng như vậy, cũng may là không bị mất thứ gì.
"Con ở lại đây ăn cơm đi, trời cũng tối rồi." - Mẹ cô ở trong bếp nói vọng ra bên ngoài.
"Cám ơn cô, nhưng con phải về nhà ạ. Ba mẹ con ở nhà chắc lo lắng lắm.
"Vậy thôi, khi nào rảnh con ghé thăm nhà cô chơi nhé"
"Dạ"
Sáng hôm sau, cô bước vào lớp đã thấy cậu ngồi đến rồi. Cô bước lại gần và hỏi - "Hôm qua cậu không sao chứ?"
"Mình khỏe rồi, cám ơn cậu."- Cậu ấy cười trả lời cô. Nói thật đây là lần đầu tiên cô thấy cậu cười, nụ cười ấy rất tươi khiến cho người khác cảm thấy cũng vui vẻ lên. Alex là một người có thể nói là ít nói chuyện trong lớp, thậm chí cậu ấy cũng chẳng giao tiếp với ai. Lúc nào cậu ta cũng cúi mặt xuống bàn, các hoạt động trong lớp, trong trường cậu cũng không tham gia. Dường như cậu muốn tách mình ra khỏi thế giới, cô lập chính mình lại. Cậu ấy có một vẻ ngoài thanh tú, mái tóc đen ôm sát gương mặt, mái tóc dài che gần hết con mắt, cậu ta cũng được coi là đẹp trai nhưng do tính cách quá trầm lặng nên cũng không có con gái làm quen.
Sau khi tiếng chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ về, có một vài bạn đến rủ cô đi karaoke nhưng cô từ chối. Còn lâu cô mới đi đến đó, cô không muốn cho người khác biết giọng hát bò rống của mình đâu.
Đột nhiên cô cảm giác được có ai đang đi theo mình. Có lẽ do cô suy nghĩ liên miên thôi, chứ có ai thèm theo dõi cô chứ. Nhưng mà tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng rõ, móa ơi thật sự có người đi theo con sao.
-Chương 1+Cô định cứ thế mặc kệ, bởi cô không muốn gây phiền phức cho bản thân. Nhưng tiếng thở dốc ngày càng nặng nề hơn, chắc có lẽ người ta bị thương, thôi thì hôm nay cô giúp đỡ một lần vậy.
Vừa đi vào trong, cô thấy thì ra là một chàng trai, nhìn có chút quen mắt. Hình như nhận ra có ai đó bước vào nên chàng trai ngước mặt lên. Cô nhận ra cậu ấy, là Alex, cậu học sinh ngồi sau cô trong lớp.
"Này Alex, cậu không sao chứ?" - Cô nói xong thì tiến tới dìu cậu đứng dậy. "Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mình vừa bị cướp, cảm ơn cậu nha Jane." - Một giọng nói trầm đáp lại cô.
"Nhìn cậu chật vật như vậy, hay là cậu về nhà mình đi, nhà mình gần đây đến đó có thể giúp cậu sơ cứu vết thương"
Thế là cô dẫn cậu về nhà. Căn nhà sáng trưng, có lẽ mẹ cô đã về nhà rồi.
Nghe tiếng cửa mở, mẹ cô chạy ra xem - "Jane, con về nhà rồi. Ai đây? Cậu nhóc bị thương rồi, mau dìu cậu ấy lên ghế sofa đi"
"Con chào cô ạ"- cậu ấy nói.
"Mẹ lấy giùm con hộp y tế "
Khi cô nhìn kĩ lại chỉ là những vết thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần sát trùng vết thương rồi dán băng kéo lại là xong.
Cô làm vô cùng nhanh chóng, thoáng chốc đã xong hết.
"Cháu bị sao vậy? Sao lại bị thương thế này." - Mẹ cô hỏi.
Cậu ấy kể lại hết mọi việc. Thì ra sau khi cậu ấy giao đồ của mẹ đến nhà dì, trên đường gặp một thằng ăn cướp, hắn cầm dao trấn lột cậu, cậu chống cự nên mới có tình trạng như vậy, cũng may là không bị mất thứ gì.
"Con ở lại đây ăn cơm đi, trời cũng tối rồi." - Mẹ cô ở trong bếp nói vọng ra bên ngoài.
"Cám ơn cô, nhưng con phải về nhà ạ. Ba mẹ con ở nhà chắc lo lắng lắm.
"Vậy thôi, khi nào rảnh con ghé thăm nhà cô chơi nhé"
"Dạ"
Sáng hôm sau, cô bước vào lớp đã thấy cậu ngồi đến rồi. Cô bước lại gần và hỏi - "Hôm qua cậu không sao chứ?"
"Mình khỏe rồi, cám ơn cậu."- Cậu ấy cười trả lời cô. Nói thật đây là lần đầu tiên cô thấy cậu cười, nụ cười ấy rất tươi khiến cho người khác cảm thấy cũng vui vẻ lên. Alex là một người có thể nói là ít nói chuyện trong lớp, thậm chí cậu ấy cũng chẳng giao tiếp với ai. Lúc nào cậu ta cũng cúi mặt xuống bàn, các hoạt động trong lớp, trong trường cậu cũng không tham gia. Dường như cậu muốn tách mình ra khỏi thế giới, cô lập chính mình lại. Cậu ấy có một vẻ ngoài thanh tú, mái tóc đen ôm sát gương mặt, mái tóc dài che gần hết con mắt, cậu ta cũng được coi là đẹp trai nhưng do tính cách quá trầm lặng nên cũng không có con gái làm quen.
Sau khi tiếng chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ về, có một vài bạn đến rủ cô đi karaoke nhưng cô từ chối. Còn lâu cô mới đi đến đó, cô không muốn cho người khác biết giọng hát bò rống của mình đâu.
Đột nhiên cô cảm giác được có ai đang đi theo mình. Có lẽ do cô suy nghĩ liên miên thôi, chứ có ai thèm theo dõi cô chứ. Nhưng mà tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng rõ, móa ơi thật sự có người đi theo con sao.