Yêu Anh! Chàng Trai Khối Trên 2 – Hồi Ức Em Yêu Anh: Chương 1

Nối tiếp với phần 1. Đã ba năm kể từ khi Thành Lương và Phương Anh kết hôn, tưởng chừng như hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với hai người họ thì sóng gió lại xảy ra. Thành Lương bị tai nạn xe và qua đời để lại hai mẹ con Phương Anh ở lại… […]

Đã ba năm kể từ khi Thành Lương và Phương Anh đón cậu con trai đầu lòng của mình rồi. Hiện tại Thành Lương đã chính thức gia nhập vào hội đồng quản trị của công ty 6th Sense Entertainment với tư cách cổ đông và đồng thời anh cũng là một trong số những nhà sản xuất âm nhạc chính thức của công ty, mặc dù Thành Lương đã lui về phía sau hậu trường để nhường chỗ cho đàn em của mình nhưng trong lòng các fan hâm mộ thì anh vẫn luôn là chàng trai mà họ dành cả thanh xuân để theo đuổi. Còn Phương Anh, giờ đây cô đã trở về làm việc cho công ty phần mềm tin học của anh trai mình.

Cứ tưởng chuyện tình ấy sẽ có một cái kết viên mãn thì… Sáng hôm nay cô nhận được tin báo chồng của cô bị tai nạn xe và mất ngay tại chỗ, nhận được tin báo cô đã ngất ngay tại chỗ. Rõ ràng sáng nay chồng cô vẫn còn ăn sáng cùng hai mẹ con và còn hứa với bé Sóc là sẽ về sớm để đưa cậu nhóc đi chơi mà.

Cô ngồi bên linh cữu của chồng mình cô đưa mắt nhìn lên nụ cười của anh trên tấm ảnh mà đau xót không thôi.

“Bùi Thành Lương, anh mở mắt ra nhìn em đi. Em là vợ anh đây này”

Tiếng gọi “chồng ơi chồng ơi” của cô như xé nát tim của những người đi viếng.Tại sao cuộc sống lại trớ trêu như vậy chứ? Chồng cô đã vĩnh viễn rời xa cô, rời xa hai mẹ con cô rồi. Cô mới chỉ có 26 tuổi vậy mà giờ lại trở thành một góa phụ một mình nuôi con, nhìn bé Sóc vì chưa hiểu chuyện nên ngây ngô vứt chiếc khăn tang đi mà ai nấy cũng cảm thấy nghẹn lòng. Mẹ anh vì thương con dâu và cháu trai mà đã ngất lên ngất xuống mấy lần liền. Vậy là một một gia đình nhỏ mất đi một người con trai, một người vợ trẻ mất đi một người chồng, một đứa con thơ mất đi người cha khi chưa tròn 3 tuổi.

Yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, khoảng thời gian 10 năm không phải là ngắn đối với một con người. Đó là cả một tuổi thanh xuân, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết vậy mà giờ đây tất cả chỉ còn là một dấu chấm hết mà thôi. Chàng trai đó đã vĩnh viễn nằm lại ở cái tuổi 28, chàng trai đó đã bỏ lại hết mọi thứ ở nơi đây và đi đến một nơi khác mất rồi.

_____________________

“Phanh! Hoàng Đào Phương Anh, mày tính ngủ nướng đến mấy giờ thế hả?”

Tiếng đập cửa rầm rầm cộng thêm cái giọng hét vang trời của Thanh Tú khiến cho Phương Anh phải nhíu mày và tỉnh dậy, bước ra khỏi phòng cô vừa nhăn mặt vừa cằn nhằn “Tao đủ mệt mỏi rồi, mày đừng làm phiền tao nữa được không?”

Thanh Tú tròn xoe mắt nhìn con bạn mình, chẳng nhẽ mới ngủ trưa có gần 1 tiếng đồng hồ xong mà con nhỏ này bị mắc bệnh thần kinh luôn hay sao vậy? “Ngáo à?”

Phương Anh nghĩ đến bé Sóc và hỏi “Mày chửi ai ngáo thế hả? Con trai tao đâu?”

“16 tuổi đầu con cái nỗi gì? Thần kinh à?” Thanh Tú muốn cáu lên với cô

“Từ từ, mày vừa bảo là tao nhiêu tuổi cơ?” Cô mở to con mắt ra và hỏi, từ khi nào mà con bạn của cô lại có khả năng diễn xuất tốt thế này cơ chứ?

“Cô hai, cô năm nay 16 tuổi. Còn giờ thì thay đồ đi, sắp muộn học rồi. Mày muốn bị mụ phù thủy phạt chống đẩy hả?”

Rõ ràng cô đã 26 tuổi rồi thế mà sao con Tú lại bảo là 16 tuổi được nhỉ? Chẳng lẽ cô vừa xuyên không hay sao? Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng Phương Anh vẫn đi vào thay quần áo và lên trường học. Vừa lên đến trường đập thẳng vào mắt cô chính là cẩu lương free của Quang Minh và Tuyết Băng, phải công nhận hai cái đứa này đỉnh cao thật, cô vừa xuyên không về 10 năm trước vậy mà điều đầu tiên cô được trông thấy lại là màn cẩu lương được rồi.

Tuyết Băng bám chặt lấy Quang minh và cười nói “Tao tưởng mày đủ can đảm trốn học quốc phòng luôn cơ”

Học quốc phòng sao? Chẳng phải lúc học cấp 3 lớp của chồng của cô cũng học cùng hay sao? Chẳng nhẽ một lần nữa cô sẽ được gặp lại anh sao?

“Lớp mình học với lớp nào thế?”

“Lớp anh yêu tao với cả lớp 12 nữa. Có gì không nà” Tuyết Băng như thể một con “gấu trúc béo ú” bám lấy người yêu mình không buông.

Cô mỉm cười nói và đi thẳng ra gốc cây ngồi “Không có gì cả, chúng mày cứ tiếp tục đi. Nhưng nên nhớ rằng đây là ở giữa sân trường đó nha”

Phương Anh cứ ngồi suy nghĩ như một đứa tự kỉ ở gốc cây phượng, ai nói gì cũng không nghe. Trong đầu cô bây giờ cần phải xâu chuỗi lại hết tất cả sự việc và điều quan trọng hơn là phải nhanh chóng tìm cách quay trở lại tương lai, bé Sóc quả thực cần có cô ở bên cạnh. Dù cho ở nơi này chồng cô vẫn sẽ còn sống nhưng ở tương lai còn trai cô đang phải sống trong tình cảnh không có bố mẹ ở bên. Lúc nãy cô đã nhìn ngày tháng năm và biết được một chuyện vô cùng quan trọng mà cả đời này cô khó mà có thể quên được, đúng tròn một tuần nữa là cô sẽ gặp lại chồng mình mà. Cái ngày định mệnh đưa cả hai đến với nhau.

__________________________

Không biết có ai đọc xong chap này thấy ảo giống tớ không nhỉ? Chẳng hiểu sao lại nghĩ ra được cái phong cách này luôn đó. Nhưng chuyện hay còn ở phía sau đó nha.

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1013

Thể loại: Truyện Chữ, Xuyên Nhanh

TMDb: 7.9

Số chương: 47/47

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *